Mình được đến thứ này chỉ là trùng hợp thôi ư? Cảm giác không quá giống, Lục Diệp hồi tưởng lại tình cảnh đương thời, sau khi hắn gia trì linh văn Tụ Linh vào trong năm mươi bốn linh khiếu của bản thân, trong đầu bỗng chợt hiện ra đôi tròng mắt to lớn màu đỏ máu, ẩn ẩn còn nghe được tiếng nói già nua, đối phương nói gì đó, đáng tiếc Lục Diệp không nghe rõ.
Tiếp sau trong Long Tuyền liền phun ra mảnh vảy rồng này.
Điều này có vẻ không giống xảo hợp, ngược lại càng giống như lực lượng nào đó đặc ý đưa vảy rồng đến trước mặt mình.
Xem ra phía dưới Long Tuyền kia hẳn cất giấu một ít bí mật mà ngay cả Thanh Vũ Sơn Thái La Tông đều không biết, Lục Diệp không nghĩ sâu thêm, hiện tại cân nhắc những điều này cũng vô dụng, tu vi của hắn còn quá thấp.
Xem xét kỹ nàng thứ nghi là vảy rồng trong tay, Lục Diệp phát hiện thứ này cũng có màu đỏ máu, như thể có máu tươi đang chảy xuôi bên trong.
Khí tức thoáng hiện vẻ quen thuộc tràn ra trên lân phiến, giống hệt như sương mù màu đỏ nhạt trong Long Tuyền.
Long Tuyền kia sở dĩ có thể rèn luyện thể phách tu sĩ, chính là bởi vì sương mù màu đỏ nhạt, tu sĩ đả tọa tu hành trong đó, nuốt nhổ sương mù vào cơ thể, thể phách liền sẽ được đến tăng cường.
Lân phiến này!
Tâm tư Lục Diệp linh hoạt lên, nếu thật đúng như vậy, thế thì lân phiến này hẳn là bảo vật vô giá.
Long Tuyền cố định ở một nơi, cách mỗi ba năm mới có thể mở ra một lần, muốn tiến vào còn phải tham gia Long Tuyền Hội, đánh sống đánh chết một phen, thế nhưng lân phiến này lại mang được theo trên người, có thể tùy thời sử dụng.
Nhưng đến cùng phải dùng thế nào, Lục Diệp lại không khỏi có chút lúng túng.
Trong Long Tuyền hắn có thể rèn luyện thể phách, đấy là bởi vì dưới sự dẫn dắt của linh văn Tụ Linh, sương mù màu đỏ nhạt không ngừng tràn vào thân thể, nếu xem sương mù màu đỏ nhạt kia như một loại năng lượng đặc biệt, như vậy năng lượng trên lân phiến lại đã ngưng kết thành trạng thái cố định.
Trong tình cảnh đó, linh văn Tụ Linh tự nhiên không phát huy được tác dụng, lúc này năm mươi bốn linh khiếu của hắn đều gia trì Tụ Linh, nếu hữu dụng thì sớm đã phát huy hiệu quả mới đúng.
Ngay khi hắn còn đang vô kế khả thi, Hổ Phách bỗng nhiên tiến lại, chui đầu vào trong ngực Lục Diệp, khẽ hấp miếng lân phiến trên tay Lục Diệp.
Một tia huyết tuyến có thể thấy được mắt thường chảy ra từ trên lân phiến, bị Hổ Phách hút vào trong miệng, tức thì thân thể Hổ Phách chợt cứng đờ, thẳng tắp ngã xuống.
- Hổ Phách!
Y Y kinh hãi.
Lục Diệp vội vàng đứng dậy tra xem tình hình.
Lát sau, một người một linh nhìn nhau, cuối cùng cũng yên tâm, Hổ Phách không có gì đáng ngại, chỉ là tựa hồ sa vào trong ác mộng nào đó, mặc dù nằm trên đất trầm trầm ngủ say, nhưng trong cổ họng lại không ngừng phát ra tiếng gầm gừ, không chỉ thế, nó ngoài thân nó còn có huyết quang nhàn nhạt không ngừng chớp động.
- Lục Diệp, Hổ Phách không sao chứ?
Y Y vẫn chưa quá yên tâm.
- Hẳn là không sao.
Lục Diệp hồi tưởng lại cảm nhận lúc mình tôi thể trong Long Tuyền khi trước:
- Đại khái là hít hơi nhiều, nhất thời không chống được, ngất đi.
Lúc tôi thể ở Long Tuyền, hắn cũng phải chịu đựng cảm giác đau đớn thấu tim gan, đấy mới chỉ là sương mù màu đỏ nhạt thôi, còn vừa rồi Hổ Phách hít nguyên một đạo tơ máu đi ra, loại huyết tuyến màu đỏ máu kia rõ ràng mạnh hơn sương mù rất nhiều.
Cả hai đều là cùng một loại năng lượng, có được hiệu quả tôi thể, đột nhiên phải chịu đau đớn, thế là Hổ Phách liền ngất đi.
Còn hồng quang lấp lánh trên người nó, nếu không tính sai, hẳn chính đang rèn luyện thể phách.
Có vết xe đổ của Hổ Phách, Lục Diệp thật không dám động tâm tư gì, muốn động dùng năng lượng trong lân giáp này, còn cần phải tìm ra cách nào đó ổn thỏa chút mới được.
Thu hồi lân giáp, Lục Diệp lại cùng Y Y quan sát Hổ Phách một phen, xác định nó thật không có gì đại ngại, hơn nữa theo như Y Y cảm giác, khí huyết Hổ Phách chính đang đề thăng với tốc độ cực kỳ rõ ràng, khí huyết tăng cường, thể phách tự nhiên cũng sẽ mạnh lên.
Quả nhiên đúng như Lục Diệp phỏng đoán.
Lân giáp là thứ tốt, mặc kệ nó có phải vảy rồng hay không!
Trịnh trọng thu lại phiến lân giáp này vào trong túi trữ vật, Lục Diệp ăn chút thịt, sau đó đứng dậy luyện đao.
Lần luyện đao này cảm giác hơi khác với bất kỳ lần nào trước kia, sau khi thể phách được tăng cường, Lục Diệp rõ ràng cảm thấy tốc độ ra tay và lực lượng mình đều tăng lên nhiều, chí ít cũng phải đề thăng ba thành.
Đề thăng như thế rất khủng bố, hắn không biết người khác có được đề thăng thế nào, nhưng đoán chừng không cách nào nhiều được như mình, bởi vì lúc ở trong Long Tuyền hắn thôn phệ quá nhiều sương mù màu đỏ nhạt, dẫn đến sau cùng sương phù trong tiểu không gian kia gần như không còn sót lại chút gì.
Hắn lại nghĩ đến Hoa Từ, nếu giờ nữ nhân kia gặp lại mình, sợ rằng sẽ hoài nghi liệu có phải mình đi con đường thể tu.
Lục Diệp cảm thấy hiện tại thể phách và khí huyết của hắn hẳn đã mạnh hơn tên thể tu ngũ trọng Thái La Tông gặp phải lúc trước một đoạn tương đối xa.
Suốt cả đêm, Lục Diệp không tiếp tục tu hành mà một mực luyện đao, hắn muốn mượn phương thức này để làm quen với thân thể đột nhiên mạnh lên của mình.
Trời sáng, Hổ Phách từ từ tỉnh lại, Y Y kiểm tra một phen, phát hiện nó không có gì dị thường, ngược lại lực lượng khí huyết đề thăng rất nhiều, ngay cả da lông tuyết trắng cũng theo đó trở nên sáng bóng.
!
Nghiêng phía đối diện thương minh là một nhà Túy Xuân Lâu, làm sinh ý da thịt, chẳng qua nữ tử ở chỗ này chẳng những có phàm nhân, mà có cả một ít tán tu có chút tu vi trong người, cho nên sinh ý cực kỳ náo nhiệt.
Giày vò một đêm, thiếu gia hoàn khố tinh bì lực tẫn, quần áo xộc xệch đẩy cửa đi ra, ngoài cửa lão Đổng chắp tay đứng đợi sẵn, như một chiếc cọc gỗ, nhắm mắt dưỡng thần, loại chuyện hộ vệ này, hắn làm rất không sai, đêm qua nếu không phải thiếu gia nổi giận, sợ rằng hắn đã đứng ở đầu giường nguyên suốt một đêm, rất xứng chức với danh xưng thiếp thân bảo tiêu.
- Lão Đổng, đi!
Thiếu gia kêu một tiếng, hồi vị lại cảm giác sướng khoái đêm qua, trong lòng rất mãn ý.
Đối với phàm phu tục tử bình thường mà nói, tu sĩ đều là tồn tại cao cao tại thượng, nhưng hắn lại há là phàm phu tục tử bình thường, hắn không đi giày xéo những nữ tử phàm nhân kia là bởi vì hắn có mục tiêu càng tốt, so với nữ tử phàm trần, nữ tu có tu vi trong người không thể nghi ngờ càng phù hợp với khẩu vị của hắn, cảnh ấy khiến hắn không khỏi sinh ra cảm giác ưu việt trong lúc vui đùa.
Tu sĩ lại thế nào? Bó lớn linh thạch ném đi ra, còn không phải ngoan