Lại một đao chẻ xuống, đinh đương một tiếng, tia lửa bắn tung, Lam Vũ Điệp vốn nên bị một đao này bức lui lại không thối lui, trong tay chẳng biết lúc nào đã nắm ngược một thanh đoản đao, chính là đoản đao kia ngăn lại công kích từ Lục Diệp.
Lục Diệp vội vàng thu đao bổ tiếp.
Lam Vũ Điệp hừ lạnh:
- Sơ hở quá lớn!
Từng quyền oanh đi ra, dù là Lục Diệp thấy được quyền này cũng không thể không phòng bị, tức thì, một mặt Ngự Thủ linh văn xuất hiện ở trước bụng.
Oanh một tiếng, linh lực nổ bung, một quyền kia bức lui Lục Diệp ra sau bảy tám trượng, dạ dày cuộn trào, cơ hồ không thở nổi.
Lam Vũ Điệp kinh ngạc không thôi:
- Cái quái gì vậy?
Vừa rồi nàng cảm thấy có thứ gì đó bị một quyền của mình đánh nát, nhưng trong giao chiến kịch liệt, nàng không thấy được rõ ràng.
Không có thời gian cho nàng nghĩ nhiều, Lục Diệp vừa mới trụ vững thân hình đã lần nữa như gió táp vọt tới, tầm nhìn lập tức bị một phiến đao quang sáng như tuyết che phủ.
Lam Vũ Điệp khom lưng tránh né, khí tức bắt đầu trở nên quỷ quyệt đa biến, tốc độ nhanh hơn vừa nãy mấy phần.
Đinh đinh đương đương, tiếng vang không ngừng truyền ra, trường đao và đoản đao đụng nhau, tấu lên tiếng nhạc réo rắt giữa trời đêm.
- Hống!
Hổ Phách đột nhiên nhào tới từ sau lưng Lam Vũ Điệp, phía sau nữ nhân này như mọc mắt, nhẹ nhàng tránh thoát, đồng thời đá ra một cước, đạp bay thân hình to lớn của Hổ Phách ngã ngửa ra sau.
Nhưng ngay ở giữa trời, đuôi dài Hổ Phách khẽ uốn, như một chiếc roi quất về phía Lam Vũ Điệp i, lần này đánh cho Lam Vũ Điệp trở tay không kịp, nàng cắn răng khẽ quát một tiếng:
- Hung thú được lắm!
Thân hình khoái tốc giật lui.
Cùng lúc, Lục Diệp đã lẻn đến bên người Hổ Phách, tung thân nhảy lên lưng hổ, chuẩn bị chuồn đi, tuy thời gian giao thủ không dài, nhưng hắn đã xác định mình không phải đối thủ của nữ tử này, giờ còn không chạy thì định đợi đến lúc nào?
Nhưng rất nhanh nét mặt hắn liền trở nên ngưng trọng, bởi vì mấy đạo linh lực ba động từ bốn phương tám hướng cấp tốc tiếp cận bên này, chớp mắt đã áp sát đến gần.
- Cái này! Sao lại đánh lên?
Một thanh niên trợn mắt há mồm nhìn vào chiến trường lang tạ trước mắt.
Vốn theo như kế hoạch ban đầu của bọn hắn là đứng cách xa xa âm thầm bảo hộ, kết quả nghe thấy bên này có động tĩnh chiến đấu, còn tưởng người Vạn Ma Lĩnh đánh tới, thế là vội vàng chạy đến hỗ trợ, không ngờ lại thấy được cảnh này.
- Đừng đánh đừng đánh, trước khoan đừng đánh nữa.
Có người kêu lên.
Cũng có người hô:
- Vị Lục sư đệ này, hơi an chớ nóng, đây là hiểu lầm!
Cưỡi trên lưng hổ, Lục Diệp hờ hững quan sát bốn phía, có sáu người tới, trong đó có chừng ba người là lục trọng, ba người còn lại là ngũ trọng, nếu không nhìn lầm, người kêu hô vừa rồi cũng có mặt trong đám truy sát Lam Vũ Điệp khi trước.
Đây là cùng một nhóm.
Bị tiểu đội như vậy vây quanh, nếu mà Lục Diệp muốn chạy thì chỉ có cách đột vây từ hướng mấy tên ngũ trọng, hơn nữa còn chưa hẳn đã có thể thành công!
Chẳng qua khiến Lục Diệp để ý chính là, những người này không lộ ra địch ý đối với hắn, một người trong đó thậm chí còn xưng hô hắn là Lục sư đệ!
Từ khi tiến vào Linh Khê chiến trường đến nay, trừ mấy người Tán Du Xã và Y Y, không ai biết họ hắn, lúc tiếp xúc với người ngoài, hắn toàn tự xưng là Nhất Diệp.
Sao người này biết mình họ Lục?
Còn cả những chuyện cổ quái gặp phải mấy ngày nay! Hắn ẩn ẩn cảm thấy giữa những chuyện này có chút liên hệ.
Tên lục trọng vừa lên tiếng khi nãy đi đến bên người Lam Vũ Điệp, nghi hoặc nói:
- Sao lại đánh nhau với hắn?
Chẳng phải đã nói thiếp thân bảo hộ ư? Ngươi bảo hộ thế này đấy hả?
Lam Vũ Điệp cũng hồi thần lại, sắc mặt thoáng hiện vẻ lúng túng:
- Nhất thời nhịn không được!
Chủ yếu là quá khinh người, tiểu tử này không ngờ lại đánh thuốc mình, khăng khăng nàng còn trúng chiêu.
Chẳng qua một phen giao thủ vừa rồi cũng khiến nàng kiến thức được sự đáng sợ của tên ngũ trọng Lục Diệp này, chiến lực đứa này rất cường hãn, hơn nữa ra tay cực kỳ ngoan lạt, nàng chưa từng thấy qua ngũ trọng nào như thế.
Ngũ trọng bên mình mà cầm đi so với hắn, quả thực ôn hòa không khác gì thỏ trắng.
Khó tránh ban ngày đội tu sĩ Vạn Ma Lĩnh bị đồ sát như chặt dưa thái rau, tính xâm lược cường đại, ra chiêu lăng lệ tàn nhẫn, tu sĩ cùng cấp độ rất dễ bị chấn nhiếp tâm thần, từ đó nuốt hận dưới đao.
- Các ngươi là ai?
Lục Diệp không hề buông lỏng cảnh giác, lúc tra hỏi ánh mắt còn đảo hướng một tên ngũ trọng, đột vây từ tên này, xác xuất thành công sẽ là lớn nhất.
Thanh niên lên tiếng lúc trước ngấm ngầm đau đầu, hắn nhìn ra thái độ cảnh giác và không tín nhiệm của Lục Diệp, điều này cũng không gì đáng trách, đổi thành hắn đứng trên lập trường Lục Diệp, sợ rằng cũng sẽ không tuỳ tiện tin tưởng một đám người xa lạ.
Nhưng nếu không trực tiếp trả lời vấn đề Lục Diệp, không khỏi lại phát sinh hiểu lầm không đáng có, để đảm bảo quá trình nói chuyện thuận lợi, hắn giơ một tay lên, nghiêm túc nói:
- Tử Hà Sơn Tề Tín cung thỉnh thiên cơ, bảy người chúng ta tuyệt không có ác ý đối với Lục Diệp sư đệ, chỉ đến đây vì nhiệm vụ sư môn, mong được thiên cơ chứng giám!
Từ trong tối tăm tựa hồ có lực lượng hàng lâm.
Tề Tín kia ngước nhìn Lục Diệp trên lưng hổ, nói:
- Sư đệ hơi an chớ nóng.
Lục Diệp nhíu mày, chầm chậm thu lại trường đao vào vỏ.
Thiên Cơ Thệ không nói chơi, đối phương dám phát Thiên Cơ Thệ, chứng tỏ bọn hắn đúng thật không có ác ý đối với mình.
Tề Tín nghiêm mặt nói tiếp:
- Ta biết sư đệ hẳn có rất nhiều điều muốn hỏi, chẳng qua nơi này không phải chỗ nói chuyện, còn mong sư đệ theo chúng ta tới một nơi kín đáo chút, được không?
Lục Diệp trầm mặc khoảnh khắc, sau đó gật đầu nói:
- Cũng được!
Hiện tại hắn quả thực có rất nhiều điều muốn hỏi.
- Mời!
Tề Tín vươn tay làm tư thế mời, đồng thời đi trước dẫn đường, những người khác cũng cất bước đuổi theo.
- Chờ chút!
Lam Vũ Điệp đưa tay ngăn lại.
- Sư tỷ có chuyện gì?
Tề Tín quay đầu lại hỏi.
Thần sắc Lam Vũ Điệp hơi có chút lúng túng:
- Trúng độc, linh lực vận chuyển khó khăn, không đi đường được!
Vừa rồi mặc dù nàng đã cường hành áp chế độc tính, nhưng đổi lấy lại là bạo phát càng mãnh liệt hơn, lúc này một thân linh lực như ao tù nước đọng, căn bản không thúc giục nổi.
Chúng nhân kinh hãi:
- Ai làm?
Lam Vũ Điệp quay đầu nhìn sang Lục Diệp, Lục Diệp thì nhìn vào trong bóng đêm.
Thần tình chúng nhân không khỏi hiện vẻ quái dị, có người muốn cười, lại không dám cười, bả vai run run, nghẹn đến khó chịu, chẳng qua rốt cục cũng biết tại sao sư tỷ nhà mình rõ ràng là đi thiếp thân bảo vệ người ta, kết quả lại đánh lên.
Việc này dù đổi thành ai cũn không chịu được.
Tề Tín nhẹ giọng nói:
- Vậy ta cõng ngươi?
-