Trên lôi đài, Tử An cấp tốc lui lại, nhưng giữa ngực bụng vẫn bị chém ra một vết thương, ở phía đối diện với hắn, Lục Diệp tung người lao đến, lần nữa vung lên một đao.
Tử An lăn lông lốc trên đất, hiểm hiểm tránh đi, lúc đứng dậy, trên thân đã tràn đầy máu tươi và bùn đất, nhếch nhác vô cùng.
Vừa đứng vững thân hình, sau đầu lại có kình phong ập tới, hắn như chó dữ chụp mồi, chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu mát lạnh, da đầu đã bị gọt sạch một mảnh lớn.
Gian nan té ngã xuống đất, trong lòng Tử An biết lần này mình chết chắc.
Đúng thật không ngờ, rõ ràng linh khí của đối phương đã đứt gãy, tại sao lại không ảnh hưởng đến uy năng, trong khi linh khí của mình vừa đứt, cầm theo trên tay liền hệt như đồ trang sức, chẳng có tác dụng mẹ gì!
Đao tiếp theo tuyệt đối tránh không thoát, nhưng ngạo khí từ xuất thân tông môn nhị phẩm lại khiến hắn cắn chặt răng, không hô lên hai tiếng kia.
Hắn không kêu, nhưng có người đã kêu giúp hắn:
- Nhận thua!
Là một vị sư tỷ của Tử An thấy tình thế không ổn, biết còn không kêu, sư đệ này của mình tất chết, dù không cam tâm, dù biết sau khi hô lên một tiếng này phía Vạn Ma Lĩnh liền không còn cơ hội, nhưng nàng không thể trơ mắt nhìn xem sư đệ mình cứ vậy đi chịu chết.
Đang truy kích, Lục Diệp chợt dừng lại thân hình, nhìn vào Tử An nhếch nhác đứng ở trước mặt.
Tiếng hoan hô rung trời truyền ra từ phía trận doanh Hạo Thiên Minh, mấy ngàn người hò hét cuồng tiếu, khiến cho toàn bộ Kim Quang Đỉnh đều rung động theo.
Lục Diệp đầu óc mê muội, bị làm cho ngơ ngác chẳng hiểu gì, xách theo đao gãy đi về, nhìn vào Lý Bá Tiên và Vị Ương:
- Đánh xong rồi?
Phía Hạo Thiên Minh mừng vui như tết, khó trách hắn lại có hiểu lầm như thế.
Lý Bá Tiên cười nói:
- Vẫn chưa.
Thế là Lục Diệp lần nữa khoanh chân ngồi xuống, ném vào trong miệng một viên linh đan, hoán đổi công pháp thành Thao Thế Xan, tăng tốc luyện hóa đan lực.
Còn chưa đánh xong, cao hứng cái khỉ khô!
- Còn một trận sau cùng nữa!
Tiếng nói của Lý Bá Tiên truyền đến từ sau lưng Lục Diệp:
- Nhìn thấy gia hỏa nơi mi tâm có tiêu ký liệt diễm phía bên kia không? Đó là người Thánh Hỏa Giáo, chỉ còn lại mỗi hắn là đối thủ của ngươi, chẳng qua không cần sợ, tất cả người Thánh Hỏa Giáo đều là pháp tu!
Nếu là tao ngộ chiến ở dã ngoại, một tên pháp tu lục trọng tự nhiên còn có chút uy hiếp đối với Lục Diệp, nhưng trong lôi đài bị hạn định phạm vi này, uy hiếp mà pháp tu có thể mang đến cho Lục Diệp lại bị giảm mạnh.
Lý Bá Tiên thầm hô may mắn vì trước đó mình đã ký kết Thiên Cơ Khế với phía Vạn Ma Lĩnh, giới hạn phạm vi lôi đài trong quy mô nhất định.
Trước đó pháp tu được phía Vạn Ma Lĩnh phái ra là đối tượng chết nhanh nhất, tốc độ Lục Diệp quá khủng bố, chỉ mấy bước liền đã giết tới trước mặt bọn hắn, đám pháp tu kia thường thường mới chỉ thi triển ra một hai đạo thuật pháp, thực lực hùng hậu chút thì có thể thi triển ba đạo thậm chí bốn đạo, nhưng Lục Diệp có Ngự Thủ linh văn, chỉ cần nhãn lực đầy đủ, hoàn toàn đủ sức nhẹ nhàng ngăn trở những thuật pháp kia, một khi bị hắn áp sát, những pháp tu kia chỉ còn nước hoặc là chờ chết hoặc là nhận thua.
Lục Diệp giương mắt nhìn về phía Vạn Ma Lĩnh, quả nhiên thấy được một tên pháp tu lục trọng nơi mi tâm có tiêu ký liệt diễm đang chờ sẵn ở đó.
Xem ra đây chính là đối thủ sau cùng chiến với mình.
Hắn không bởi vậy mà lơ là, yên ắng tra xem trạng thái bản thân, linh lực còn thừa không nhiều, chỉ chừng hơn một phần mười, dù có thời gian một nén hương để khôi phục, song cũng chỉ miễn cưỡng phục hồi hai thành, sử dụng tiết kiệm chút, ứng phó trận chiến sau cùng hẳn là đủ rồi.
- Sư huynh, đánh xong trận này có phải được về nhà rồi không?
Lục Diệp khẽ nhẹ giọng hỏi một tiếng.
- Đánh xong liền về nhà!
Lý Bá Tiên đáp.
- Được rồi!
Lục Diệp cúi đầu xuống, tận hết khả năng khôi phục thể lực.
Phía Hạo Thiên Minh vẫn vui mừng hớn hở, sau khi hai tên đệ tử xuất thân tông môn nhị phẩm và tam phẩm là Hỗ Bình và Tử An chết đi, tên pháp tu Thánh Hỏa Giáo còn lại căn bản không thể nào là đối thủ của Lục Diệp, theo như phía Hạo Thiên Minh thấy, Lục Diệp đã nắm chắc phần thắng.
So sánh ra, phía Vạn Ma Lĩnh lại có vẻ trầm muộn, thần sắc ai nấy đều rất khó coi.
Khó trách bọn hắn sẽ như thế, hai ngày nay xa luân chiến, phía Vạn Ma Lĩnh đã chiếm tiện nghi quá lớn, trừ trận đầu là một tên thể tu ngũ trọng đi ra thăm dò, tất cả số còn lại đều là lục trọng, nhưng chỉ mới sau hai ngày, liền đã bị tên Bích Huyết Tông Lục Diệp này giết xuyên, thừa lại mỗi tên Thánh Hỏa Giáo, chú định khó mà làm được gì.
Có thể nói trường đánh cờ giữa hai đại trận doanh này, phía Vạn Ma Lĩnh đã thua triệt để, những người chết đi kia ngược lại chỉ là thứ yếu, tranh phong với Hạo Thiên Minh sao mà tránh được chết người, then chốt là không cách nào ăn nói với sư môn phí sau, tu sĩ Vạn Ma Lĩnh tại trường cơ hồ đều có thể tưởng tượng ra được, đợi khi tin tức bên này truyền ra, sư môn sẽ phẫn nộ đến cỡ nào!
Mấy tên cường giả Vạn Ma Lĩnh có tên trên Linh Khê Bảng kia, lúc này đều đã đi đến trước mặt tên tu sĩ Thánh Hỏa Giáo chuẩn bị xuất chiến, thấp giọng nói gì đó, chỉ thấy tên tu sĩ Thánh Hỏa Giáo chậm rãi lắc đầu, khiến sắc mặt mấy cường giả đều âm trầm dị thường.
Một nén nhang qua đi rất nhanh, tựa hồ chỉ sau chớp mắt.
Trên Kim Quang Đỉnh, Lục Diệp lần nữa chống đao gãy đứng dậy, từng bước đi đến trên lôi đài, lẳng lặng nhìn vào tên tu sĩ Thánh Hỏa Giáo kia
Đối phương đứng trước trận doanh Vạn Ma Lĩnh, một mực cúi đầu, không thấy có bất kỳ động tác nào.
Tình cảnh này khiến không ít người Hạo Thiên Minh “xùy” một tiếng, có người kêu hô bảo Lục Diệp đi lên chém chết hắn, cũng có người kêu tên Thánh Hỏa Giáo kia tranh thủ thời gian nhận thua về nhà!
Vạn Ma Lĩnh thua người không thua trận, có kẻ tính cách nóng nảy bắt đầu chửi bới với người Hạo Thiên Minh, trường diện nhất thời bỗng chợt trở nên hỗn loạn.
Nếu không phải đã có Thiên Cơ Khế ký kết trước đó ước thúc, hai phe sợ rằng đã tới một trường hỗn chiến, quyết phân ra thắng bại.
Ngay khi phía Vạn Ma Lĩnh cơ hồ đợi đến mất kiên nhẫn, rốt cục có người từ từ đi lên lôi đài.
Động tĩnh huyên náo bỗng chợt lắng lại, mấy ngàn đôi tròng mắt nhìn chằm chằm tên tu sĩ đi lên lôi đài kia, nhưng người này lại không phải đệ tử Thánh Hỏa Giáo chuẩn bị xuất chiến, mà là một tên nữ tu khác!
Ánh mắt Lý Bá Tiên đột nhiên tóe xạ vẻ lạnh lành:
- Phía Vạn Ma Lĩnh có ý gì?
Không khác, nữ tu đi ra này mặc dù cũng là người Thánh Hỏa Giáo, nhưng chỉ nhìn linh quang ngoài thân liền biết người này không phải lục