Chẳng qua giờ này khắc này, tình hình Hổ Phách có vẻ không tốt lắm, một con Hôi Ưng to lớn đứng ở trước mặt nó, chính đang cúi đầu quan sát, trong mắt chim ưng lộ vẻ cân nhắc, như thể đang suy nghĩ, thứ nho nhỏ trước mặt này! Có thể ăn được hay không!
Thân hình Hổ Phách rất cường tráng, nhưng so với Hôi Ưng trước mặt thì chỉ như núi nhỏ gặp núi lớn, cầm hai con hung thú ra so đối, Hổ Phách cơ hồ chỉ lớn bằng móng vuốt đối phương.
Đủ thấy hình thể Hôi Ưng lớn đến cỡ nào.
Lục Diệp nhớ đến câu Lý Bá Tiên nói trước đó, mặc dù trụ sở Bích Huyết Tông không có đệ tử chủ trì đại cục, nhưng lại có một con hung vật, tông môn ngoại vi thường thường đều không đánh được.
Xem ra Hôi Ưng này chính là hung vật mà Tứ sư huynh nhắc đến!
Trước khi tới, vô luận là Nhị sư tỷ hay Tứ sư huynh đều không đặc ý nói rõ tình huống của con hung vật này, như vậy xem ra, Hôi Ưng hẳn không có uy hiếp quá lớn đối với mình.
Nghĩ như vậy, Lục Diệp vội rảo bước đi tới.
Hôi Ưng có điều phát giác, quay đầu nhìn lại Lục Diệp, vẻ xem xét trong mắt càng đậm mấy phần.
Hổ Phách cũng thấy Lục Diệp, lập tức xoay người đứng ngang giữa Lục Diệp và Hôi Ưng, bên cạnh nó còn có một vị tu sĩ chính đang đau đầu nhìn cảnh tượng trước mắt.
- Là sư huynh Thương Minh Sơn?
Lục Diệp tiến đến hỏi dò, thực lực người tới không yếu, chí ít cũng là một vị tu sĩ cửu trọng tu hành công pháp cấp Địa, nếu không không cách nào đưa Hổ Phách tới đây.
- Đúng vậy.
Người kia khẽ gật đầu.
- Gặp qua sư huynh!
Lục Diệp hành lễ:
- Làm phiền sư huynh một đường hộ tống, cảm kích bất tận.
Người kia lại cười nói:
- Tiện đường mà thôi.
Hắn đánh giá trên dưới Lục Diệp một lượt, tán thán nói:
- Nhất Diệp sư đệ quả nhiên phong thái hiên ngang, trận chiến trên Kim Quang Đỉnh trước đó thật sự khiến chúng ta ngưỡng mộ không thôi.
Lục Diệp khiêm tốn nói:
- Sư huynh quá khen.
Xong rồi, sau này sợ là thật phải đội lấy xưng hiệu Nhất Diệp hành tẩu Cửu Châu.
Hai người lại hàn huyên mấy câu, tu sĩ Thương Minh Sơn kia còn có việc trên người liền cáo từ rời đi, Lục Diệp lại một phen cảm kích.
Đưa mắt nhìn hắn đi xa, Lục Diệp ngẩng đầu nhìn Hôi Ưng đứng ở bên cạnh, đối phương cũng cúi đầu nhìn xuống, sau đó cúi người, mỏ chim đụng nhẹ lên đỉnh đầu Lục Diệp hai lần, không biết là có ý gì, cuối cùng vỗ cánh bay đi, rất nhanh liền hạ xuống một tòa đỉnh núi cách đó không xa.
Đợi Hôi Ưng đi rồi, Hổ Phách mới bình tĩnh lại, đi đến bên người Lục Diệp, đầu to cọ qua cọ lại.
- Đi thôi, dẫn ngươi đi Bích Huyết Tông!
Lục Diệp vỗ vỗ đầu Hổ Phách, những lời này vừa là nói với Hổ Phách, cũng là nói với Y Y.
Không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của đám tán tu dọc trên đường đi, Lục Diệp trực tiếp về lại trong Thiên Cơ Điện, đứng chơi đùa một lúc trước Thiên Cơ Trụ.
Trước lúc tiến đến, Nhị sư tỷ dặn hắn thỉnh một tấm sủng khế từ chỗ này, nhưng hắn lại không biết phải làm thế nào mới có thể thỉnh được sủng khế.
Sau một hồi nghĩ ngợi, hắn thử mở miệng nói:
- Đệ tử Bích Huyết Tông Lục Diệp cung thỉnh một tấm sủng khế.
Nơi chiến trường ấn ký truyền đến cảm giác ấm áp, một luồng tin tức chưa từng tiếp xúc qua truyền vào trong đầu, ở trong ý thức, tựa hồ nhiều thêm một tấm da thú phong cách cổ xưa.
Rất nhanh hắn liền hiểu được, đây chính là sủng khế, có thể khiến cho giữa tu sĩ và thú sủng sinh ra một loại liên hệ chặt chẽ không thể tách rời, như thế, thú sủng liền có thể theo gót tu sĩ ra vào Linh Khê chiến trường, cứ lấy Hổ Phách mà nói, nó là yêu thú sinh ra trong Linh Khê chiến trường, nếu không có tấm sủng khế này thì không cách nào rời khỏi Linh Khê chiến trường, đi về Cửu Châu.
Điều này không khỏi có chút thần kỳ, khiến Lục Diệp nhớ đến Thiên Cơ Khế mà Lý Bá Tiên mời tới trước đó.
Vô luận là Thiên Cơ Khế hay sủng khế đều khó có khả năng vô duyên vô cớ sinh ra, những vật này từ đâu mà ra? Tại sao chỉ cần cung thỉnh thiên cơ liền có thể thỉnh ra được? Thiên cơ lại là cái gì?
Trong lòng Lục Diệp sinh ra một loạt nghi vấn, nhưng hắn không truy đến cùng, hắn cảm thấy những vật này ắt cất chứa bí mật cực lớn, còn cách hắn quá xa.
Thỉnh mời một tấm sủng khế cần phải trả ra đại giá, đại giá kia chính là một trăm điểm công huân, trong tin tức Lục Diệp vừa được đến đã nói rõ điểm này.
Hắn điều tra tin tức trong chiến trường ấn ký bản thân.
Họ tên: Lục Diệp.
Thân phận: Đệ tử Bích Huyết Tông.
Tu vi: Sáu mươi tư khiếu.
Vị trí: Linh Khê chiến trường.
Công huân: Chín trăm bốn mươi ba điểm.
Tu vi biến hóa không lớn, trận chiến giết Đổng Thúc Dạ kia, hắn đã khai mở sáu mươi ba khiếu, vài ngày qua đi, hắn mới chỉ mở nhiều thêm một khiếu, chủ yếu là đoạn thời gian này một mực đào vong giết địch, căn bản không có linh lực dư thừa đi mở khiếu.
Công huân biến hóa thì lớn hơn nhiều, hắn nhớ được sau khi giết Đổng Thúc Dạ, chiến công của mình mới không đến bốn trăm điểm, nhưng giờ đã sắp lên tới một ngàn.
Đầu to tự nhiên đều là được đến từ trận chiến Kim Quang Đỉnh, trên Kim Quang Đỉnh hắn chiến liền bốn mươi ba trận, giết địch chí ít ba mươi mấy, trừ tên đầu tiên bị giết là ngũ trọng ra, mặt khác đều là lục trọng, mỗi người lại có thể giúp hắn gia tăng mười hai điểm công huân, trận chiến sau cùng càng là được đến hai mươi mốt điểm công huân.
Riêng trên Kim Quang Đỉnh, số công huân hắn giành được đã lên tới chừng ba trăm sáu mươi ba trăm bảy mươi, ngoài ra còn cộng thêm với số giết địch ven đường.
Một ngàn điểm công huân không phải con số ít, đừng thấy hiện tại công huân Lục Diệp đã sắp phá ngàn, nhưng muốn có được những công huân này đều không dễ dàng, chúng chính là đại biểu cho chiến tích mà hắn giành được trên con đường đã qua.
Y Y và Hổ Phách quen biết hắn từ thủa hàn vi, một đường làm bạn mà đi, Lục Diệp có thể nhiều lần trở về từ cõi chết đều là nhờ ở cước trình của Hổ Phách, cho nên vô luận thế nào hắn cũng phải thỉnh cho được một tấm sủng khế, đừng nói một trăm điểm, dù có phải cần toàn bộ công huân, Lục Diệp cũng sẽ không nhíu mày.
Tâm niệm khẽ động, trước Thiên Cơ Trụ hiện ra một vòng xoáy màu trắng ngà, chầm chậm xoay tròn, đồng thời công huân của Lục Diệp cũng theo đó giảm đi một trăm điểm.
Hắn vươn tay móc vào trong vòng xoáy kia, lấy ra một tấm da thú phong cách cổ xưa.
Theo như tin tức mình được đến trước đó, hắn cắn lên đầu ngón tay, ấn chỉ ấn lên tấm da thú kia, đồng thời thúc giục linh lực, đánh tấm da thú về phía Hổ Phách đang ngơ ngác đứng đó.
Tấm da thú cháy lên hừng hực, hóa thành một đạo ánh lửa chụp xuống Hổ Phách, dung nhập vào trong