Trên quảng trường ở tiền điện Thủ Chính Phong, dưới lá cờ màu đỏ máu tiên diễm, tay Lục Diệp đè lên chuôi đao, thần sắc ngưng trọng nhìn vào tiền phương.
Ở phía đối diện hắn, tay Lý Bá Tiên tùy ý xách theo một thanh kiếm, mỉm cười mở miệng nói:
- Thời gian nửa năm, tu vi đề thăng đến ngũ trọng, thực lực ngươi tăng tiến rất nhanh, nhưng thực ra có đôi lúc tu vi tăng lên quá nhanh chưa hẳn đã là chuyện tốt, bởi vì người khác có càng nhiều thời gian để rèn luyện kỹ xảo chiến đấu của bản thân, còn ngươi thì không, đặc biệt là đối với binh tu, kỹ xảo chiến đấu lại càng thêm quan trọng.
Trên Kim Quang Đỉnh, ngươi tranh đấu với địch tuy có thừa dũng mãnh, nhưng kỹ xảo lại không đủ, đây chính là khuyết điểm lớn nhất của ngươi.
Thời gian nửa năm, hắn từ một tên tiểu tu sĩ vừa khai khiếu không lâu trưởng thành đến tu vi ngũ trọng, càng là nắm giữ một đạo linh văn phòng ngự có thể tùy tâm mà phát, chuyện này sớm đã truyền ra, không còn là bí mật gì nữa.
Lục Diệp vốn cho rằng chưởng giáo sẽ hỏi dò việc này, hắn đã nghĩ kỹ, nếu chưởng giáo hỏi dò thì cứ kể lại như thực là được.
Nhưng trên thực tế, từ sau khi hắn thức tỉnh, chưởng giáo căn bản không hỏi qua việc này, chỉ vào mấy ngày trước khi mấy người cùng lúc nằm liệt giường chữa thương mới dặn dò qua Lục Diệp, nói giờ đây rất nhiều người đều đã biết hắn được đến một ít kỳ ngộ trong Linh Khê chiến trường, có lẽ sẽ có người đánh chủ ý ở phương diện này, dặn hắn chú ý cảnh giác nhiều hơn.
Đương nhiên, khả năng chuyện như thế xảy ra không lớn, bởi vì chưởng giáo nói qua, trong Linh Khê chiến trường có rất nhiều kỳ ngộ, Lục Diệp chỉ mất thời gian nửa năm trưởng thành đến ngũ trọng, nhìn có vẻ rất nhanh, song trong lịch sử có người còn nhanh hơn, thậm chí từng có phàm nhân được đến kỳ ngộ trong Linh Khê chiến trường, chỉ mất một năm đã trưởng thành đến cửu trọng.
Linh Khê chiến trường có rất nhiều nơi thần diệu, cất chứa vô số thần kỳ, người bình thường khó mà thấy được, nhưng nếu là người có duyên thì có thể nhẹ nhàng giành lấy.
Cơ hồ cách mỗi mấy năm lại phát sinh chuyện có người được đến kỳ ngộ, đối với loại chuyện như thế tu hành giới sớm đã không cảm thấy kinh ngạc, đại phần chỉ là hâm mộ người khác vận khí quá tốt mà thôi.
Đối với những người có theo đuổi thực sự mà nói, so với hâm mộ người khác vận khí tốt, không bằng bản thân quyết chí tự cường.
- Lão đầu tử là pháp tu, Nhị sư tỷ là y tu, hơn nữa thực lực bọn hắn quá mạnh, đã rất nhiều năm không dạy qua người, không dạy được ngươi thứ gì, thân là Tứ sư huynh, ta sẽ nỗ lực dạy bảo ngươi.
Lý Bá Tiên cười rất sảng lãng, với hắn mà nói tựa hồ dạy bảo Lục Diệp là chuyện gì đó rất vui vẻ:
- Tu vi ngươi là ngũ trọng, ta cũng sẽ áp chế tu vi ở ngũ trọng, sẽ không chiếm tiện nghi, cứ lấy hết bản sự ngươi ra mà tấn công!
Nói rồi hắn giơ lên hồ lô rượu trong tay chuốc một ngụm.
Chẳng qua ngay nháy mắt khi hắn nâng lên hồ lô, Lục Diệp đã lao vút tới, thân ở nửa đường, đao đã xuất vỏ, vung ra chém ngang.
- Biết đánh lén, rất tốt.
Bước chân Lý Bá Tiên không động, thân thể lại khẽ ngữa ra sau, lưỡi Bàn Sơn Đao chém sát qua phần cổ gáy, lại không thể mảy may thương đến hắn, thậm chí hắn còn thảnh thơi bình phẩm một đao này của Lục Diệp:
- Lúc đối địch phải bảo trì loại khí thế một đi không về như thế này, chẳng qua ngươi xuất lực quá mạnh, không phải chuyện tốt, rất dễ bị người bắt lấy sơ hở.
Lưỡi đao trong tay Lục Diệp cắt nghiêng xuống, lại lần nữa bị Lý Bá Tiên né tránh, hắn thậm chí không hề động bước chân, miệng tiếp tục nói:
- Ứng biến không đủ, biến chiêu quá chậm...
Trên quảng trường, Lục Diệp không ngừng xuất đao, Lý Bá Tiên một bên tránh né một bên líu lo không ngừng, nói cho Lục Diệp đầu đầy lửa giận, xuất đao cũng càng thêm hung mãnh.
Nhưng hắn đành chịu phát hiện, chênh lệch giữa mình và vị Tứ sư huynh này quá lớn, mặc dù Tứ sư huynh áp chế tu vi áp ở ngũ trọng, nhưng mình đến cả chéo áo hắn đều không đụng tới được.
Mỗi đao mình chém ra hắn đều tựa hồ có thể biết trước mà tránh đi, hơn nữa thẳng đến lúc này, Tứ sư huynh còn chưa từng xuất kiếm, trường kiếm trong tay cứ thế được hắn xách theo, lúc nói chuyện thỉnh thoảng còn có rảnh rỗi chuốc mấy ngụm rượu.
Giờ Lục Diệp mới ý thức được sự khủng bố của Tứ sư huynh, trận chiến trên Kim Quang Đỉnh, phàm là có nhân vật như Tứ sư huynh đăng trường, hắn sớm đã bị đánh cho răng rơi đầy đất.
Lại chuốc một ngụm rượu, khí trường Lý Bá Tiên đột nhiên hơi có chút biến hóa, hắn nâng lên trường kiếm trong tay, tùy ý hóa giải công kích từ Lục Diệp, thản nhiên nói:
- Tiểu sư đệ coi chừng, ta sắp xuất kiếm rồi đây!
Chớp mắt tiếp theo, tiếng vang đinh đinh đương đương không ngừng truyền đến, thần sắc Lục Diệp bỗng chợt hiện vẻ ngưng trọng, kiếm trên tay Tứ sư huynh không có lực đạo quá mạnh, tốc độ xuất kiếm cũng không nhanh, nhưng thời cơ tung ra mỗi một kiếm đều nắm chắc vô cùng chuẩn xác, khiến đao thế hắn chém ra khó mà thành hình, lát sau, Lục Diệp cảm thấy mình tựa như một con rối bị điều khiển, chỉ có thể chuyển sang bị động phòng ngự công kích đến từ Tứ sư huynh.
Lý Bá Tiên từng bước áp sát đến, Lục Diệp thì từng bước giật lùi ra sau, lúc đao kiếm tương giao, Lý Bá Tiên mở miệng nói:
- Tranh đấu giữa binh tu với nhau, phải khống chế tốt tiết tấu bản thân, để đối thủ dẫn ngươi đi theo tiết tấu của đối phương, chỉ cần làm được điểm này, ngươi liền có thể dắt mũi đối phương, giống như thế này!
Tùy theo hắn vừa dứt lời, trường kiếm vẩy lên, thân hình Lục Diệp bỗng ngửa ra sau, trung môn mở rộng, một tia kiếm quang đâm thẳng đến, Lục Diệp thấy được một kiếm kia, lập tức rùng mình, tâm niệm khẽ động, một mặt Ngự Thủ linh văn thành hình nơi ngực.
Nhưng khắc sau hắn liền cứng ngắc, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy kiếm trong tay Tứ sư huynh đã đâm tới ngực mình, vào thịt ba phần, cách trái tim chỉ chưa đến một tấc.
Ngự Thủ linh văn không kịp ngăn trở một kiếm này!
Còn nữa...!Tứ sư huynh chơi thật?
Lục Diệp ngước mắt nhìn lên, Lý Bá Tiên cúi đầu nhìn xuống:
- Tiểu sư đệ, ngươi chết rồi!
Hắn đột nhiên rút kiếm, mang ra một chùm máu tươi, Lục Diệp lảo đảo lui lại.
Cách đó không xa, Y Y chính đang tràn đầy phấn khởi quan chiến lập tức kinh hô một tiếng, đứng bật dậy định chạy tới chỗ Lục Diệp.
Một bàn tay đè lên vai nàng, Y Y quay đầu đi lại, chỉ thấy Thủy Uyên lắc lắc đầu với nàng:
- Ngày sau hành tẩu ở chiến trường và Cửu Châu, địch nhân hắn đụng phải sẽ không hạ thủ lưu tình, giờ ăn chút khổ ở chỗ này, về sau liền ít phải