Trong trúc lâu, Hoa Từ khẽ cười duyên, trong mắt Lục Diệp lại không giấu được vẻ khó chịu.
Lát sau, Hoa Từ mới cười nhẹ nói:
- Ngươi cứu ta một lần, ta cứu ngươi hai lần, tính ra ngươi còn thiếu ta một lần, dù muốn lấy thân báo đáp thì cũng nên là ngươi lấy thân báo đáp ta mới đúng!
- Ngươi nói rất có lý!
Lục Diệp không ngừng gật đầu, loại chuyện tốt này há có lý nào lại cự tuyệt? Nói rồi liền tiến lên hai bước, đưa tay tháo ra dây lưng.
Ý cười trên mặt Hoa Từ không biến, chỉ là cứ vậy nhìn vào hắn.
Lục Diệp cởi áo xong, đang định cởi quần tiếp, hai hàng lông mày Hoa Từ hơi nhảy một cái.
- Hoa Từ tỷ!
Linh Ngọc đột nhiên đẩy cửa đi vào, vừa khéo thấy được Lục Diệp đang cởi trần nửa người trên, tay chuẩn bị tháo xuống quần dài.
Bầu không khí bỗng chợt chết lặng.
- Làm phiền!
Linh Ngọc cấp tốc lui ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại, trái tim đập loạn liên hồi, mặt nóng lên, nàng không biết từ lúc nào mà Hoa Từ tỷ và Nhất Diệp sư huynh lại...
Khó trách Nhất Diệp sư huynh sẽ bất kể vạn dặm xa xôi chạy về tìm Hoa Từ tỷ.
Trong phòng, Lục Diệp chậm rãi mặc lại quần áo, hướng về phía Hoa Từ gật gật đầu:
- Ngươi lợi hại!
Hoa Từ bưng chén nước lên khẽ nhấp một ngụm, thoáng có vẻ biếng nhác nói:
- Vậy lần này ngươi tới là để làm gì?
Lục Diệp ổn định tâm thần, nói rõ ý đến chuyến này.
Hoa Từ gật đầu:
- Thế à...!Để ta cân nhắc xem.
Lục Diệp không miễn cưỡng nàng, loại chuyện này muốn miễn cưỡng cũng không được:
- Được rồi, chính ngươi từ từ cân nhắc.
Quay người đẩy cửa đi ra, thấy được Khổng Ngưu đứng ở một bên, bốn mắt nhìn nhau, Khổng Ngưu tính cách chất phát hướng về phía Lục Diệp nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, Nguyễn Linh Ngọc đỏ mặt đứng ở bên cạnh, tựa hồ không dám nhìn thẳng Lục Diệp, thỉnh thoảng lại liếc trộm một cái.
Lục Diệp cảm thấy tất yếu phải giải thích với nàng một phen, vừa rồi tiểu cô nương có vẻ bị dọa sợ, chẳng qua còn không đợi hắn kịp mở miệng, Nguyễn Linh Ngọc đã cất tiếng trước:
- Nhất Diệp sư huynh, ngươi xong nhanh vậy à?
Dứt lời mới ý thức được câu này của mình không ổn, vội nói tiếp:
- Ý ta là, ngươi không bồi Hoa Từ tỷ thêm lâu chút?
Lục Diệp hít sâu một hơi, nghẹn lời không nói được gì.
Cửa phòng sau lưng bị đẩy mở, Hoa Từ cất bước đi ra từ bên trong:
- Ta đã suy nghĩ kỹ.
- Nhanh như vậy?
Lục Diệp ngạc nhiên.
- Chẳng phải ngươi cũng rất nhanh?
Hoa Từ chế nhạo một câu.
Lục Diệp nhìn chằm chằm cần cổ thon dài trắng nõn của đối phương, cố nén xung động bóp chết nàng, hắn đột nhiên phát giác, lần này mình chạy đến tìm Hoa Từ đúng thật là hành vi quá bất trí.
Loại nữ nhân này nên để nàng tự sinh tự diệt mới đúng.
Hoa Từ quay sang giải thích với Nguyễn Linh Ngọc và Khổng Ngưu:
- Trước đây các ngươi cũng đã nghe qua, Nhất Diệp là đệ tử Bích Huyết Tông, lần này hắn tới là muốn tiếp chúng ta về bên kia, ta quyết định đi cùng hắn, nếu hai người các ngươi nguyện ý có thể cùng theo, nếu không nguyện thì tự hành đi ra lăn lộn thôi.
Giờ Nguyễn Linh Ngọc mới hiểu lần này Lục Diệp chạy tới là để làm gì, lập tức hưng phấn gật đầu:
- Ta nguyện ý!
Khổng Ngưu im lìm không ra tiếng, chỉ khe khẽ gật đầu tỏ ý.
- Vậy thì đi thôi?
Hoa Từ quay sang nhìn Lục Diệp.
- Đi lên!
Lục Diệp vẫy tay một cái.
Chuyện lần này thuận lợi vượt ngoài dự liệu, vốn hắn còn đang nghĩ, nếu Hoa Từ cự tuyệt thì mình có nên thuyết phục một phen, nhưng không ngờ tới chính là, Hoa Từ lại đáp ứng sảng khoái như vậy.
Chắc là có can hệ đến chuyện Tán Du Xã gặp phải lần này, Tán Du Xã vốn có mười một người, nay bị giết cho chỉ còn lại ba người, đấy còn là may mắn Lục Diệp kịp thời đi đến, trợ giúp Hoa Từ giết tên thất trọng kia, khó mà đảm bảo ngày sau nàng sẽ không gặp lại chuyện tương tự.
Rốt cuộc không phải mỗi lần đều may mắn được người giúp sức.
Cùng theo Lục Diệp tới Bích Huyết Tông thì sẽ khác, có Lục Diệp chiếu cố, hẳn sẽ không đụng phải những chuyện tương tự nữa.
Lưng cự ưng rất rộng thoáng, thừa sức cho bốn người ngồi, khi cự ưng vỗ cánh xung thiên mà lên, sắc mặt Khổng Ngưu tức thì trắng bệch, Nguyễn Linh Ngọc càng là không ngừng thét lên, chỉ có Hoa Từ bình tâm như vại, chỉ là hai nắm tay siết chặt hiện rõ bất an trong lòng.
Vượt qua phút khó chịu ban đầu, rất nhanh Nguyễn Linh Ngọc liền hào hứng đến, thỉnh thoảng lại giang rộng hai cánh tay, lớn tiếng hô to, ngay cả Hoa Từ cũng cúi mắt xuống nhìn quanh, như thể một tiểu cô nương chưa từng thấy qua thế diện.
Khổng Ngưu ngồi ngay ngắn, sắc mặt trắng mét như giấy.
Lục Diệp thấy trạng thái hắn không đúng lắm, không khỏi lo lắng hỏi một tiếng:
- Khổng Ngưu, không sao chứ?
Miệng môi Khổng Ngưu nhúc nhích, gian nan thốt ra mấy tiếng:
- Không sao, cao quá.
Hoa Từ cùng Nguyễn Linh Ngọc đều ngạc nhiên nhìn sang Khổng Ngưu, thật không ngờ hán tử khôi ngô tính cách chất pháp này lại còn có một mặt mềm yếu như vậy.
Lúc tới Lục Diệp tiêu tốn chừng năm ngày, khi về tự nhiên cũng tương tự.
Mấy ngày sau, cự ưng hạ xuống trên quảng trường ở trụ sở Bích Huyết Tông, mấy người lần lượt nhảy xuống, Khổng Ngưu phù phù một tiếng té quỵ dưới đất, miệng thở dốc hổn hển, phảng phất như người chết đuối bò được lên bờ.
Tiểu cô nương Nguyễn Linh Ngọc vỗ nhẹ lên lưng hắn.
Hai tay Hoa Từ đặt trước bụng, dò xét chung quanh:
- Đây chính là trụ sở Bích Huyết Tông?
Lục Diệp một bên lấy ra Huyết Hồng Tỗn khao thưởng Tiểu Hôi, một bên gật đầu nói:
- Tiêu điều chút, dù sao cũng đã mấy chục năm không ai quản lý.
Nuốt vào mấy con Huyết Hồng Tỗn, Tiểu Hôi giương cánh bay đi, hạ xuống trên đỉnh núi phụ cận.
Lục Diệp lại thúc giục chiến trường ấn ký truyền một đạo tin tức đi ra, báo bình an cho Nhị sư tỷ.
Sau đó mới dẫn đám người Hoa Từ dạo quanh tham quan trụ sở.
Kể ra Lục Diệp cũng không quá hiểu rõ về trụ sở nhà mình, rất nhiều nơi đều chưa từng đi, lúc trước nơi hắn tới nhiều nhất chính là phòng luyện công, chủ yếu là để tu hành.
Phen thăm thú này cũng bởi vậy có cái thú vui riêng.
Tìm xong chỗ ở cho mấy người Hoa Từ, lại dẫn bọn Hoa Từ tới bên phường thị dạo quanh một vòng.
Đây cũng là lần đầu tiên Lục Diệp tới phường thị, Trần Dục không biết được đến tin tức từ đâu, tranh thủ thời gian chạy đến tiếp đón, hắn dường như tưởng là Lục Diệp đến để điều tra tình hình phường thị, cho nên nơi nơi bồi theo coi chừng, đối với đám người Hoa Từ theo ở bên cạnh Lục Diệp, lại rõ ràng có được quan hệ không tầm thường, tự nhiên càng thêm để tâm.
Phường thị ở Bích Huyết Tông có quy mô không nhỏ, lớn hơn so với bất kỳ phường thị nào Lục Diệp từng ghé qua trước đây, vị trí nằm ở rìa ngoài trụ sở, chúng tán tu đều là hạng người tâm tính cẩn thận, dù trụ sở Bích Huyết Tông đã