Lục Diệp vốn cho rằng bản thân đụng phải một con hung vật ghê gớm, nhưng sau khi thực sự tiếp xúc mới phát hiện, con đại hổ này có khả năng không cường đại như mình nghĩ.
Nó vẫn đứng ở cửa hang không dám đi sâu vào, nếu thực lực của nó thật sự mạnh hơn Lục Diệp, sao còn thời gian nói nhảm nhiều như vậy? Đây là thứ nhất.
Thứ hai chính là sau khi nó yêu cầu linh đan với Lục Diệp không thành, lại đổi qua muốn linh thạch, linh thạch không có lại yêu cầu Liệu Thương Đan, có phần hương vị kẻ trộm không về tay không*.
(kẻ trộm không về tay không có nghĩa là những người thích ăn cắp bất cứ nơi nào họ đi, họ phải ăn cắp một cái gì đó để mang đi.
)
Bởi vậy Lục Diệp cho ra kết luận, mặc dù con đại hổ này uy thế mười phần, nhưng tỉ lệ lớn chỉ là cái thùng rỗng.
Lục Diệp lấy Liệu Thương Đan ra đặt ở bên chân, chỉ là lần thăm dò cuối cùng.
Quả nhiên con đại hổ kia không muốn tới gần Lục Diệp, chỉ nói hắn ném Liệu Thương Đan qua.
Đã xác định được thực lực con đại hổ này không cường đại như trong tưởng tượng, Lục Diệp lập tức yên tâm, chuyện hắn muốn làm hiện tại rất đơn giản, giết hổ, ăn thịt!
Không thể không thừa nhận, đây là một con Yêu thú có tu vi trong người, nếu như có thể giết nó ăn hết, chắc chắn có thể được lợi ích hơn rất nhiều dã thú phổ thông, có lẽ chuyện bản thân mở chín khiếu sẽ phải rơi vào trên thân con đại hổ này.
Lục Diệp cũng không phải là một người thích an phận thủ thường, bằng không lúc trước cũng không có khả năng dẫn Dương quản sự tới trong hầm mỏ tràn ngập Nguyên Từ Lực Trường kia.
Hắn sẽ phòng ngừa chu đáo đối với nguy hiểm tiềm ẩn, đồng thời cũng sẽ cố gắng nắm chắc đối với khả năng tồn tại kỳ ngộ.
Hỏa Xà Phù kích phát, ánh lửa lượn lờ đánh tới con đại hổ kia, cùng một thời gian Lục Diệp đã cầm kiếm giết ra.
Nhưng mà hắn vừa mới có động tác, liền cảm thấy đầu vai trầm xuống, tựa như có đồ vật gì đè thân thể của hắn lại, để cho cả người hắn nhún xuống, suýt nữa té quỵ dưới đất.
Đồng thời sát bên tai truyền đến một tiếng rít, chỉ một thoáng hắn cảm giác bị người cầm chùy hung hăng đập xuống đầu, cả người đều hoa mắt chóng mặt, trước mắt ứa ra sao kim.
Hắn một tay chống kiếm, ráng chống đỡ thân thể không ngã, đồng thời thôi động linh lực trong tám đại linh khiếu bảo vệ quanh thân, thoáng trong nháy mắt, bên ngoài thân thể hắn giống như có nhất trọng ánh lửa đang thiêu đốt, trong ngọn lửa kia còn lộ ra một tia màu vàng.
Ngũ hành của hắn là chủ Hỏa phụ Kim, cho nên linh lực trong cơ thể sẽ bày biện ra quang trạch hai loại chúc hành.
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền ra, cảm giác nặng nề đặt ở trên bả vai mình lập tức biến mất không thấy gì nữa, trong đầu mặc dù còn có chút chóng mặt, thế nhưng đã khôi phục không ít.
Nhưng điều khiến cho hắn cảm thấy bất khả tư nghị là vừa rồi bản thân lại bị người đánh lén! Đánh lén không phải con đại hổ kia, mà là một người khác hoàn toàn!
Phải biết hắn đã một mực ở lại dưới đáy sơn động, con đại hổ kia ngăn ở lối đi ra sơn động, từ đầu đến cuối hắn đều đang giao lưu với nó, căn bản không có bóng dáng người ngoài.
Cho nên hắn căn bản không nghĩ tới sẽ có người đánh lén ở sau lưng mình, cũng may thực lực người đánh lén chẳng ra sao cả, hắn chỉ cần thúc giục linh lực hộ thân liền có thể bức lui đối phương.
Ngay lúc tiếng kêu thảm thiết thê lương kia truyền ra, Lục Diệp lập tức quay đầu, khóe mắt liếc qua thoáng nhìn thấy một cái bóng đồ vật chưa phân rõ được chui vào trong vách đá biến mất không thấy gì nữa.
Không có thời gian truy cứu thân phận kẻ đánh lén, chỉ ngửi được một cỗ gió tanh cuốn đến, đại hổ kia đã nhào đến trước mặt.
Hỏa Xà Phù không thể giết chết đối phương, chỉ thiêu đốt bộ lông bên ngoài của nó khét lẹt, cũng bởi vậy mà có thể thấy, con đại hổ này quả thật có tu vi.
Giờ phút này nếu muốn vận dụng linh phù rõ ràng không còn kịp rồi, Lục Diệp bỏ lỡ thời cơ xuất thủ tốt nhất, chỉ có thể hung hăng bổ ra một kiếm, đồng thời thôi động linh lực gia trì Phong Duệ linh văn vào trường kiếm!
Trong khoảng thời gian này hắn cầm thanh trường kiếm của Dương quản sự giết qua không ít hung thú, đáng tiếc bởi vì chưa từng học kiếm pháp gì, cho nên cơ bản đều lấy chém xuống làm chủ.
Trường kiếm được gia trì Phong Duệ sắc bén xiết bao, lúc đối chiến Chu Thành trước đó, phối kiếm cùng loại phẩm chất của đối phương bị một kiếm của Lục Diệp chém đứt.
Thế nhưng xương