Trong hang động, Lục Diệp nhắm mắt lại, tĩnh tâm cảm thụ.
Thiên Phú Thụ quả thật ở trong Nguyên Linh Khiếu của mình, lúc hắn tập trung tinh thần, có thể "nhìn" đến một màn này.
Điều này ngược lại không giống trước kia, trước kia khi lực chú ý của hắn đủ tập trung thì Thiên Phú Thụ xuất hiện trong tầm mắt của hắn, hiện ra trạng thái hư ảnh.
Có lẽ!
Thiên Phú Thụ vốn ở trong Nguyên Linh Khiếu, chỉ là trước kia mình chưa khai khiếu, cho nên nhìn thấy chỉ là hư ảnh trong tầm mắt? Sau khi khai khiếu, đã có thể cảm nhận trực quan hơn.
Sau khi đến chiến trường Linh Khê, hắn vẫn bận rộn tăng lên tu vi, không ngừng khổ tu, ngược lại không chú ý tình huống Thiên Phú Thụ, cho đến lần này Thiên Phú Thụ lại hấp thu được lực lượng bên ngoài, hắn mới phát hiện biến hóa trong đó.
Đây trái lại là chuyện tốt, trong lòng hắn vẫn có một nghi hoặc khó hiểu, đó chính là hình như hắn cắn thuốc tu hành không có tai họa ngầm gì, theo suy đoán của hắn hẳn là có quan hệ với Thiên Phú Thụ, nhưng cụ thể quan hệ như thế nào thì không biết được.
Hiện giờ có thể cảm nhận trực quan được sự tồn tại của Thiên Phú Thụ, có lẽ chờ có thời gian rảnh có thể cẩn thận nghiên cứu.
Nhìn hai chiếc lá cháy hừng hực trên Thiên Phú Thụ, mặc dù Lục Diệp biết lá cây kia là thứ tốt, nhưng vẫn không kìm được hồi tưởng lại một chút hồi ức không vui!
Lục Diệp kiềm chế tâm tư điều tra, đi tới trước thi thể Xà Yêu kia rút vũ khí của mình trở về, ngay sau đó hắn lại chém thân thể nó thành hơn mười mấy phần, bỏ toàn bộ vào trong Túi Trữ Vật.
Thực lực của Xà Yêu này mạnh hơn nhiều so với đại hổ, còn có thể phun lửa, cho nên trong thịt rắn nhất định sẽ giàu linh lực, ăn vào đại bổ.
Làm xong tất cả chuyện này, Lục Diệp quan sát bốn phía, xác định không bỏ sót gì rồi mới đi ra khỏi hang động.
Hơn nửa canh giờ sau, Lục Diệp hội hợp cùng Y Y và đại hổ đang chờ ở cửa động, nhìn thấy trên vai đại hổ có vết máu, hắn lấy ra một viên Liệu Thương Đan cho nó ăn vào, vết thương này là bị Xà Yêu cắn lúc đại chiến trước đó.
Lục Diệp cũng bị thương vị trí bả vai, nhưng chỉ bị đuôi rắn quất một cái cho nên không có gì đáng ngại.
Chốc lát sau hắn cưỡi trên người đại hổ, đưa tay sờ lên bộ lông mềm mại kia, nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp gỡ đại hổ cùng Y Y, khi đó chưa từng nghĩ đến một ngày Yêu thú uy phong lẫm lẫm như vậy sẽ trở thành thú cưỡi dưới háng hắn? Không thể không nói, cưỡi trên lưng đại hổ là một loại thể nghiệm không tồi, làm cho tiểu tu Linh Khê nhị trọng như Lục Diệp đều không nhịn được sinh ra một loại hào khí chỉ điểm giang sơn.
Đại hổ thân hình cường tráng, sải lưng rộng rãi, cho nên cưỡi ở trên không quá khó chịu.
- Đi đâu đây?
Y Y ngồi xếp bằng trên đầu đại hổ, quay đầu hỏi.
Lục Diệp cảm thụ ấn ký chiến tranh trên tay, chỉ một hướng:
- Đi theo bên này, sát vào chân núi!
- Vậy thì xuất phát!
Y Y vung tay lên, tâm tình rõ ràng rất sung sướng.
Đại hổ khẽ gào lên một tiếng, thân ảnh tuyết trắng như mũi tên nhọn phóng ra ngoài, ngày hôm nay không ít tu sĩ cấp thấp chuẩn bị tiến vào Thanh Vân Sơn lịch lãm, đều nhìn thấy bóng một thiếu niên cưỡi một con đại hổ tuyết trắng tiêu dao xẹt qua.
Những giọt nước rơi xuống biển, tạo nên gợn sóng nhỏ bé, nhưng những gợn sóng kia cuối cùng sẽ nhấc lên sóng lớn ngập trời!
Màn đêm buông xuống, dưới một vách đá nhô ra bên ngoài, đáy vách đá có một chỗ lõm vào bên trong, chính là một nơi trú ẩn tự nhiên an toàn.
Y Y đi trước tìm hiểu tình huống ngoắc tay:
- Lục Diệp, bên này bên này!
Dưới ánh trăng, Lục Diệp long hành hổ bộ, uy phong lẫm liệt, từng bước một đi tới.
Nhìn tư thế đi đường kỳ lạ của Lục Diệp, Y Y có chút không đành lòng nhìn thẳng, nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được, cười phốc ra tiếng!
Lục Diệp đi ngang qua trước mặt nàng, hung tợn trừng mắt nhìn nàng một cái.
Hắn vốn tưởng rằng cưỡi đại hổ chạy đi là một chuyện rất sung sướng, nhưng mới là ngày đầu tiên, hắn đã phát hiện mình ngây thơ.
Chủ yếu là hai bên đùi bị ma sát có chút chịu không nổi, Lục Diệp khẳng định bên trong đùi mình hiện tại hẳn là một mảnh máu tươi đầm đìa, hơn nữa cho đến giờ phút này hắn vẫn có thể cảm nhận được cảm giác xóc nảy khi cưỡi trên lưng hổ, một đường