Chỗ đóng quân của Cửu Tinh Tông và Huyền Môn phụ cận nhau, hai bên trận doanh khác biệt nên đương nhiên không thể thiếu xung đột, có thể nói những năm gần đây não người đều đánh thành não chó, huyết hải thâm cừu đã không thể nào hóa giải.
Đừng xem Cửu Tinh Tông là tông môn bát phẩm, phẩm cấp còn cao hơn Huyền Môn một phẩm, nhưng ở trên cấp độ Linh Khê cảnh này thì Huyền Môn lại chiếm ưu thế, cho nên những năm gần đây, Cửu Tinh Tông bát phẩm đã ăn không ít thiệt thòi trên tay Huyền Môn cửu phẩm.
Nhất là tên Vương Ương này, thân là loại người cực đoan nhất trong binh tu, chiến lực của gã cực kỳ mạnh mẽ, toàn bộ Cửu Tinh Tông chỉ có Đổng Thúc Dạ đang lưu thủ ở chỗ đóng quân mới có thể tranh đấu với gã.
Tào Dã tự nhận mình không phải đối thủ.
Sau lưng Vương Ương còn có một thiếu nữ tuổi không lớn lắm đi theo, nàng kia cột tóc thành hai búi, dáng vẻ linh lung, thanh thuần đáng yêu, nhắm mắt theo đuôi sau lưng Vương Ương, nhìn giống như tỳ nữ của gã.
Trên thực tế cũng đúng như vậy, Vương Ương xuất thân một gia đình phàm tục giàu có, thiếu nữ kia chính là nô tỳ cùng gã lớn lên, cho nên khi Vương Ương dấn thân vào Huyền Môn cũng mang tỳ nữ của mình tới, kết quả ngoài dự liệu, hai người này đều có tư chất tu hành và thiên phú không tầm thường, bây giờ đều là đệ tử Huyền Môn, trên danh nghĩa là hai sư huynh muội, nhưng thực tế lại là chủ tớ.
Hai chủ tớ như hoàn toàn không thấy được đám người Tào Dã, trực tiếp đi vào bên cạnh chiến trường, Vương Ương đánh giá chung quanh một chút, nhíu mày, cảm thấy ngoài ý muốn nói:
- Thiếu chủ các ngươi bị người nào giết?
Tự hỏi sao tối nay Cửu Tinh Tông lại náo nhiệt như vậy, hóa ra là xảy ra chuyện lớn như vậy.
Gã cũng vừa nhận được tin tức nên mới có thể chạy đến điều tra tình huống, bằng không một tên cảnh giới Linh Khê thất trọng như hắn, vốn không thể nào tùy ý rời khỏi chỗ đóng quân của tông môn.
Tào Dã ngưng thần nhìn chằm chằm gã, không buông tha bất kỳ một tia biến hóa nào trên mặt, nhưng lại không thấy vẻ khác thường nào.
- Ta đã sớm nói với Đổng Thúc Dạ rồi, bảo hắn quản chặt tên rác rưởi này nhưng hắn không nghe, lần này thì tốt rồi, bị người chém chết.
Vương Ương cười trên nỗi đau của người khác, quay đầu nhìn về phía Tào Dã:
- Biết ai làm không?
Tào Dã không muốn trả lời, nhưng lại không thể không làm như vậy:
- Một thiếu niên mang theo một con hổ trắng.
Vương Ương sờ lên cằm:
- Chưa từng nghe tới, có lẽ là tán tu? Hay là đệ tử đại tông môn nào đó ra vòng ngoài rèn luyện?
Gã nghĩ nghĩ một chút, rồi lắc đầu nói:
- Thôi, dù sao cũng không phải chuyện liên quan đến ta.
- Chạy!
Tào Dã chợt quát một tiếng, đồng thời mặt đất dưới chân nổ tung, thân hình phóng về phương xa.
- Ha ha!
Vương Ương khẽ cười một tiếng, trường kiếm trong tay leng keng ra khỏi vỏ, một đường kiếm quang như dải lụa chém tới Tào Dã.
Cùng lúc đó, thiếu nữ vẻ mặt cả người lẫn vật vô hại đi theo sau lưng cũng linh lực phun trào, trong lúc giơ tay lên đã có một đạo thuật pháp hoàn thành, ngón tay ngọc nhỏ dài nhấn tới ba tên đệ tử Cửu Tinh Tông kia.
Một lát sau, Vương Ương truy sát Tào Dã trở về, biểu lộ mây trôi nước chảy như trước.
- Thiếu gia, một tên chạy thoát.
Tỳ nữ Tiểu Trúc đi tới báo cáo chiến quả, ở trước mặt Vương Ương, nàng là tỳ nữ nhu thuận đáng yêu, nhưng ở trước mặt những đệ tử Cửu Tinh Tông kia, nàng là tu sĩ cảnh giới Linh Khê lục trọng cường đại.
Tu vi của ba tên đệ tử Cửu Tinh Tông kia khoảng chừng tam tứ trọng, sao có thể là đối thủ của nàng? Thế nhưng ba người kia cũng rất thông minh, chia ra chạy trốn, Tiểu Trúc chỉ kịp giết chết hai tên, lúc đuổi theo tên cuối cùng đã không thấy bóng.
- Chạy thì thôi.
Vương Ương bình thản đáp lại một tiếng, Tào Dã cũng chạy để cho gã không khỏi cảm khái một tiếng, thể tu quả nhiên chịu đánh tốt.
- Còn có, gọi sư huynh!
Vương Ương đưa tay gõ đầu Tiểu Trúc một cái.
Tiểu Trúc lập tức hai tay ôm đầu, cong môi lên.
- Chúng ta có thể điều động được bao nhiêu người?
Vương Ương lại hỏi một câu.
- Không tới ba trăm.
Tiểu Trúc trả lời.
- Thế nhưng tính cả những tán tu kia mà nói thì khoảng chừng năm trăm người.
- Ngũ trọng thì sao?
- Chỉ có sáu người.
- Chậc!
Vương Ương bĩu môi.
- Một đám chó ghẻ, đều chạy ra ngoài kiếm chỗ tốt, để bản thiếu gia ở chỗ này một mình canh giữ cửa trống, quá đáng.
Số lượng Linh Khê cảnh của Huyền Môn đương nhiên không thể nào chỉ có ba trăm người.
Nhưng những người này không thể hoạt động ở gần chỗ đóng quân, làm như vậy sẽ khiến tất cả mọi người không nhận được chỗ tốt, các tu sĩ sẽ thăm dò du lịch xung quanh, nhất là những tu sĩ từ cảnh giới ngũ trọng trở lên thì gần như không hoạt động ở vòng ngoài, bởi vì chỗ tốt có thể đạt được ở vòng ngoài quá ít, sau khi