Chỉ tỉnh táo không bao lâu, Lục Diệp lại mơ màng ngủ say.
Lúc tỉnh lại, phát hiện trước mắt có thêm một cái ghế, trên ghế có một thiếu nữ ngồi, thiếu nữ kia đầu cúi xuống, giống như bởi vì quá mệt mỏi ngủ gật, đầu dần dần thấp xuống.
Trong phòng tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, còn có một ít mùi thảo dược không thể nói rõ.
Tuy thời gian ngẩng lên rất lâu, nhưng Lục Diệp cũng không cảm thấy bực bội, ngay cả vết bỏng ở ngực cũng không đau đớn quá nhiều, điều này làm cho hắn cảm thấy kỳ quái, cẩn thận điều tra, mới phát hiện ván giường trên ngực mình bị người ta khoét rỗng, người đặt hắn ở chỗ này hiển nhiên là một người rất cẩn thận, chăm lo cho thương thế của hắn.
Hắn gian nan dịch chuyển thân thể, đang muốn đứng dậy, song giờ phút này hắn cũng không có quá nhiều khí lực, giãy dụa vài cái chẳng những không thể đứng lên, ngược lại đau đến trán đổ mồ hôi.
Một chút động tĩnh đã kinh động cô gái ngủ gật kia, sau khi mở mắt ra, cô a một tiếng đứng lên:
- Ngươi tỉnh rồi sao?
Nàng đi tới bên giường, nâng Lục Diệp ngồi dậy, thiếu nữ nhìn như hình thể nhỏ nhắn, nhưng tốt xấu gì cũng là tu sĩ, chút lực lượng này vẫn có.
Bất quá bởi vì trước ngực và phần lưng Lục Diệp đều có vết thương, cho nên chỉ có thể ngồi ngay ngắn trên giường.
Thiếu nữ lại từ bên cạnh bưng ra một chén thuốc màu xanh biếc:
- Hoa Từ tỷ phân phó, chờ ngươi tỉnh lại uống chén thuốc này, có thể khôi phục thương thế của ngươi.
Lục Diệp không biết Hoa Từ tỷ trong miệng nàng là ai, âm thầm phỏng đoán có lẽ là cô gái dáng người đẫy đà mà hắn đã nhìn thấy lúc trước.
Hắn đưa tay tiếp nhận chén thuốc, nói một tiếng:
- Đa tạ.
Khi bưng chén lên đưa đến bên miệng, lập tức có một cỗ mùi vị gay mũi xông thẳng tới.
Lục Diệp nhướng mày, cái đồ chơi này! sẽ đắng đấy.
Nhưng thuốc tốt luôn đắng, vì vậy hắn há miệng nuốt một ngụm lớn.
Hắn cũng không lo lắng người khác sẽ hãm hại mình, nếu thật sự muốn gây bất lợi cho mình thì đã sớm động thủ, không cần phải làm những chuyện phiền toái này.
Sau một khắc, biểu tình trên mặt hắn dần phong phú lên!
Thứ này không chỉ cực đắng, hơn nữa còn muốn mạng, Lục Diệp tự nghĩ bản thân cũng coi như là người có chút nhẫn nại, nhưng một ngụm này suýt nữa làm cho hắn ngất đi, thật sự là quá khổ, Lục Diệp hoài nghi có phải mình uống loại mật gì đó hay không!
Thiếu nữ dường như đã sớm có dự liệu, ở một bên ánh mắt sáng ngời nhìn hắn, vội vàng nói:
- Hoa Từ tỷ phân phó, phải uống hết mới được, nếu ngươi uống không hết, tỷ ấy sẽ tức giận, Hoa Từ tỷ tức giận thật đáng sợ!
Không cần cô nói nhiều, Lục Diệp chỉ dừng lại một chút, rồi uống sạch sẽ chén nước thuốc kia.
Cô gái nhận lấy bát, lấy ra một miếng đồ vật màu nâu xám từ Túi Trữ Vật, đưa cho Lục Diệp:
- Bỏ vào miệng.
Lục Diệp tò mò nhận lấy, ném vào trong miệng, sau đó nhướng mày, thứ này ăn vào giống như kẹo mạch nha.
Cho đến lúc này, hắn mới rảnh rỗi quan sát hoàn cảnh bốn phía, chỗ mình ở là một tòa lầu trúc, diện tích không tính là lớn, bố trí trong phòng rất đơn giản, cũng không biết nơi này là địa phương nào.
Lúc hắn quan sát hoàn cảnh, thiếu nữ ở một bên thu dọn đồ đạc, một bên nói:
- Ta là Linh Ngọc, sư huynh xưng hô như thế nào?
- Nhất Diệp.
Lục Diệp thuận miệng trả lời một câu, bỗng nhiên phục hồi tinh thần, thoáng cảm thấy cái tên này dường như đã nghe qua ở đâu đó, nghĩ lại một hồi mới giật mình nói:
- Là ngươi cứu ta?
Cô gái trước đó từng nói với hắn, người cứu hắn trở về chính là Linh Ngọc, nếu như không nhầm lẫn, chắc hẳn là thiếu nữ trước mặt này.
- Ta chỉ mang ngươi về, người cứu ngươi là Hoa Từ tỷ.
Linh Ngọc cười cười.
- Ngươi từ trong sông trôi tới, ta còn tưởng là người chết, vốn muốn sờ xác, kết quả phát hiện ngươi còn sống, nên mang ngươi trở về.
Cô cực kỳ thú vị nói ra, Lục Diệp nhịn không được giật giật khóe miệng.
- Mặc kệ như thế nào, đa tạ ngươi.
- Chuyện nhỏ, chúng ta đều là Hoa Từ tỷ cứu trở về.
Linh Ngọc cười cười với Lục Diệp, tuy khuôn mặt nữ tử này có chút mập mạp, làn da trắng nõn mềm mại, khi cười rộ lên, hai má trái có một lúm đồng tiền, thoạt nhìn rất đáng yêu, nàng đã thu dọn xong đồ đạc.
- Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, Hoa Từ tỷ có việc đi ra ngoài, chờ buổi tối tỷ ấy sẽ trở về kiểm tra thương thế của ngươi, có chuyện gì ngươi chỉ cần lớn tiếng kêu, ta ở bên cạnh.
Lục Diệp khẽ gật đầu.
Linh Ngọc đẩy cửa rời đi, trước khi đi đóng cửa