Nhẫn Đông

Chương 4


trước sau

Đêm tháng hai, trời vẫn còn khá lạnh, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

Nhẫn Đông bịt miệng Hoán Quy Ngôn lại, tránh ở sau đám cỏ lau.

Khi hai người vừa mới dập lửa chuẩn bị rời đi, Nhẫn Đông phát hiện những tiếng sột soạt sột soạt rất nhỏ từ bên trong rừng cây truyền ra. Nàng nhân lúc bọn chúng chưa thể tới gần lập tức kéo Hoán Quy Ngôn chạy về phía bờ sông. Nhưng ngoài suy đoán của nàng, nhóm người được phái đi truy giết bọn họ lần này có hơn trăm người. Không đầy một khắc nữa bọn chúng liền đuổi theo tới bờ sông, thấy vậy Nhẫn Đông đành phải tìm một bụi cỏ lau rậm rạp trốn tạm vào.

Nhẫn Đông nghiêng đầu liếc Hoán Quy Ngôn một cái, thầm nghĩ, thương thế của nàng vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, lại dẫn theo một kẻ chỉ biết rước lấy phiền toái bên người, nếu muốn hợp lại cố gắng mở một đường máu, nhất định là không được. Kế sách tốt nhất lúc này chính là trốn, chờ đối phương rời đi sau đó tính tiếp.

Ánh mắt sắc bén quét qua đám hắc y nhân tay cầm đuốc dần dần xuất hiện, tên gần nhất cũng đã cách bọn nàng chỉ có nửa thước. Giờ phút này nếu không phải nương nhờ màn đêm che phủ chỉ sợ họ sớm đã bị đám người kia phát hiện.

Không phát hiện ra dấu vết gì của hai người, những kẻ đó tức giận vung đại đao lên khua loạn mấy đường chém đứt một mảng lớn cỏ lau xung quanh. Việc ẩn thân ngày một khó khăn, Nhẫn Đông xiết chặt lấy mũi tên nhỏ trong tay áo, lặng yên quan sát tình hình, cẩn trọng chờ đợi thời cơ thuận lợi ra tay.

Bỗng nhiên một tên hắc y nhân cả người run rẩy một hồi sau đó cả người vô lực ngã ụp xuống. Nhẫn Đông kinh ngạc nhìn một màn này, Hoán Quy Ngôn ở bên cạnh quơ quơ chiếc túi nhỏ trước mặt nàng, cười mà nói nhỏ: “Ta sợ người ta đến trộm bạc nên trong túi đều là thuốc bột, người bình thường thì chỉ cần tiếp xúc chút xíu với nó thôi cũng đổ gục.”

Nhẫn Đông khóe miệng co quắp …. Không biết tên trộm nào bất hạnh trộm phải đồ của hắn.

“Ai ở bên đó !” Một tên hắc y nhân đột nhiên rống to lên. Ngay sau đó, mấy cây đuốc lập tức bị ném tới, đốt cháy một đám cỏ lau trên mặt đất.

Ngọn lửa bùng lên sáng rõ khiến cho chúng ta không còn cách nào tiếp tục ẩn thân được nữa.

“Đưa cái túi của ngươi cho ta !” Nhẫn Đông một tay đoạt lấy chiếc túi của Hoán Quy Ngôn một phen túm lấy cổ áo hắn, đề khí vươn người vội vàng phi thân ra khỏi bụi cỏ lau. Ở trên không trung, nàng cho tay vào túi bốc ra một vốc bột trắng vẩy về phía đám người nọ, phần đông hắc y nhân sau khi tiếp xúc với thứ bột này, cổ họng không kịp thốt lên một tiếng lập tức nhũn chân.

Chân vừa chạm đất, Nhẫn Đông lạnh lùng vỗ vỗ tay, đem cái túi trả lại cho Hoán Quy Ngôn. Hoán Quy Ngôn ngậm giọt lệ vội vội vàng
vàng chạy tới lượm bạc vụn rơi trên đất, miệng còn không ngừng kêu thảm: “Bạc của ta a, bạc của ta ! Vốn đó a, nương tử, vốn đó a !” Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, trầm giọng lên án: “Nương tử ! Làm sao nàng có thể bại gia[1] như thế a, bại gia !”

“Nếu ghét thì đừng có lấy !”

Hoán Quy Ngôn trầm mặc, cắn môi, biểu tình cực kỳ ủy khuất nhìn về phía Nhẫn Đông, thấy nàng cũng nhất thời ngẩn người hắn mới quay người đem đống bạc vương vãi dưới đất nhặt về hết. “Hoa Hoa tiểu nương tử, lần sau không thể …”

Lời còn chưa dứt, hắn vấp phải một cục đá, thân người lảo đảo mạnh mẽ bổ nhào về phía trước, Nhẫn Đông hoàn toàn không chút phòng bị liền bị hắn ôm chầm lấy eo, ngã ụp xuống đất. Trong khoảnh khắc ngã xuống nàng thấy hai đường kiếm lạnh lẽo xẹt qua, bên tai còn nghe thấy tiếng mũi tên xé gió bay tới, cắm vào da thịt.

Không cảm thấy cơ thể truyền lại cảm giác đau đớn quen thuộc, Nhẫn Đông ngẩn người ra trong chốc lát. Rủ mắt nhìn lại chỉ thấy sau lưng Hoán Quy Ngôn cắm một mũi tên dài màu trắng, bản thân hắn thì hoàn toàn không có chút động tĩnh ghé vào trong ngực nàng.

Là hắn … Cứu nàng ?

Hai mắt trừng lớn kinh hãi, Nhẫn Đông không dám tin nhìn về phía người đã muốn hôn mê, Hoán Quy Ngôn kia.

Quen biết nhau chưa được mấy ngày, hắn thế nhưng lại cứu mạng nàng những hai lần, mà lần này lại là xả thân cứu giúp. Yết hầu có điểm nghẹn lại, “Vì sao …” Tại sao hắn lại đẩy bản thân rơi vào tình trạng như vậy ?

Kỳ thật, nếu lúc này Hoán Quy Ngôn còn tỉnh táo, hắn chắc chắn sẽ thành thật khai báo, hắn chỉ là vấp phải hòn đá nên té ngã, ngẫu nhiên nhận thay nàng một tiễn. Hắn thật không vĩ đại đến mức có thể xả thân cứu người.

Không có nhiều thời gian để tự hỏi, trong rừng cây lại bắn ra hai đạo hàn kiếm, Nhẫn Đông rút kiếm khỏi vỏ, “leng keng” hai tiếng đẩy ra hai đầu kiếm nhọn hoắt hai bên. Nàng nhanh chóng tỉnh táo lại, thầm suy tính, trong rừng chắc là vẫn còn những kẻ khác nữa, nếu như để bọn chúng tìm thấy …

Nàng cúi đầu nhìn con sông chảy xiết bên dưới sau đó ôm chặt lấy Hoán Quy Ngôn —

Đánh cuộc một lần đi !

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện