Tôi chống cắm nhìn anh ta hồi lâu, khẽ nhếch mép nói: “Tôi thật sự không hiểu anh, rõ ràng lúc thế này, lúc lại thế kia, giờ lại tự tiện tới đây còn ra lệnh cho tôi.."
Là khách mà con ngang tàn như vậy tôi cũng chẳng cần giữ thể diện của người làm chủ, nhưng anh ta nghe xong chỉ cười đáp: “Nếu như cái gì nó cũng được phép đi theo đúng quỹ đạo con người đề ra, thì chúng ta sẽ không bao giờ có thể cảm hết được cái gì gọi là đau thương, tiếc nuối, nhung nhớ xót xa.
Cứ bình yên mãi thì đâu còn gọi là cuộc sống."
Tôi nửa cười nửa không, nói: “Thật là nhảm nhí, nếu thực sự như lời anh nói, tôi vẫn sẽ chọn bình yên theo cách riêng của mình."
Tôi nghĩ một lát, thận trọng nói thêm: “Mà thôi, tôi phải làm việc của mình rồi, anh muốn làm gì thì làm, đừng quấy rầy tôi."
Còn chưa nói xong, tôi đã bị Đông Đông kéo vào lòng: “Quấy rầy à, khó khăn lắm mới tìm lại được, em nghĩ anh sẽ nghe lời em lúc này ư?"
An Nhi đặt tay lên bụng nằm dài trên chiếc ghế ngay bàn làm việc của tôi ngủ ngon lành.
Sự phát triển ở lần quay lại này của chúng tôi thật quá thần kỳ.
Tôi và Đông Đông gặp lại nhau chưa tới ba ngày, chớp mắt, anh ta đã tỏ dáng vẻ ung dung như thể giữa chúng tôi chưa từng có chuyện gì xảy ra, thỉnh thoảng còn hỏi dò tôi mấy câu như “em đã trải qua bao nhiêu vui buồn rồi" hay là "có từng một lần vì kỉ niệm cũ với một ai đó mà rơi lệ không"...
Chẳng hiểu vì điều gì mà từ tận đáy lòng tôi bỗng thốt lên: “Khi sự giả dối lớn hơn cả sự có mặt của đối phương thì cũng không có lý do gì để tiếp tục nhắc lại hay nhớ nhung"
Anh ta lại ngây người ra.
Khuôn mặt bộc lộ biểu cảm như bị chạm vào vết thương lòng.
Tôi nuốt nước miếng, im lặng rót thêm một tách trà đưa lên miệng thổi nhè nhẹ đánh trống lảng dù cho trà không có chút bốc khói nào.
Đông Đông nhìn tôi vẻ rất cổ quái, điềm nhiên nói: “Em vẫn là người duy nhất anh muốn ôm sau cả ngày dài mệt mỏi."
Tôi cười cười, cũng chẳng biết nói tiếp câu gì.
Anh ta quay người đứng dậy đi về phía An Nhi, khẽ giọng thì thầm một câu: “Đó là bí mật suốt nhiều qua nhiều người dẫu muốn khám phá hoài mà cũng chẳng thể khiến anh nói ra."
Vốn là lời anh ta độc thoại, nhưng cũng đã lọt vào tai tôi, bỗng dưng cũng thấy mủi lòng.
...
Không những đến văn phòng của tôi một cách tự nhiên.
Đông Đông còn vui vẻ thoải mái dọn đến biệt phủ của bố mẹ tôi, còn bắt người làm nhà tôi dọn dẹp lại căn phòng sát bên phòng tôi để bố con anh ta ở cho tiện quan tâm chăm sóc tôi.
Đông Đông đến ở nhà tôi