Khải Ly nhắm nghiền mắt, mãi lâu sau mới mở ra, khóe mắt đỏ sưng, nghẹn ngào nói: “Chiêu Lang, anh hiểu rồi."
Ta gượng gạo, buồn bã nói: “Khải Ly, những lời tôi vừa nói là những lời tôi rất rất muốn nói với người đàn ông duy nhất mà Bạch Dương tôi một lòng yêu thương suốt nhiều năm qua.
Nhưng......!mà thôi đi.......!chúng ta không thể làm bạn được”.
Thân thể anh ta run lên, cuối cùng hai hàng nước mắt trào ra, hồi lâu sau, mới nói: “Khi anh nhận ra trong trái tim anh có ai thì đã quá muộn, nhưng rốt cuộc lời em nói là ý gì.?"
Tôi gật gật đầu, chẳng còn vấn vương gì với anh ta.
Nói đúng hơn tôi chưa từng vương vấn gì mối tình với anh ta cả, lời nãy giờ tôi nói chỉ là những ấm ức trước giờ tôi giữ trong lòng, người tôi thật sự yêu hết lòng hết dạ, cho tới giờ vẫn chưa từng dừng lại đó chỉ có một người là Đông Đông....
Khải Ly chỉ là cái bóng để tôi được đà trút giận mà thôi, lúc đứng lên chuẩn bị ra xe của Đông Đông tôi còn than một câu: “Sau này là người xa lạ, đừng để thôi thấy vợ chồng anh nữa."
Nói rồi tôi rời đi.
Ra khỏi cổng, Đông Đông đang đợi tôi ở trong xe cách đó không xa, nói: “Rõ ràng là những lời chia tay em nói với người khác mà sao anh lại thấy đau lòng quá vậy."
Tôi chỉ gượng cười với anh ta.
Đến biệt phủ thủ tướng, không nhìn thấy bảo vệ canh cổng đâu cả.
Tôi chẹp chẹp miệng, cười nói: “Biệt phủ nhà tôi còn có một vài bảo vệ gác cổng.
Nhà anh đường đường là biệt phủ của thủ tướng mà sao lại không có trông thế này?”.
Đông Đông cau mày: “Hôm nay là ngày nghỉ của bọn họ, nhà anh có luật riêng, cứ cuối tháng đều cho các công nhân viên nghỉ ngơi hai ngày." Rồi quay sang cười lạnh, nói với tôi, “Anh cũng là nhân viên cấp dưới của ông, hay là hôm nay anh cùng em đi chơi hẹn hò nhỉ."
Tôi nuốt nước bọt, cười khan: “Ngày nghỉ thì nên nghỉ ngơi, không nên, không nên đi đâu cả."
Biệt phủ thủ tướng đầy đủ tiện nghi có hồ bơi riêng với không gian bên ngoài.
Phòng khách lại theo tông màu xám sang trọng.
Không gian phòng ăn rộng rãi, hướng ra phía hồ bơi.
Với cách thiết kế thông minh, biệt phủ nhà Đông Đông có không gian mở, tận dụng nguồn ánh sáng tự nhiên.
Bên trong khu biệt phủ còn tỉ mỉ bài trí khu trưng bày túi xách, giày dép, quần áo.
Tôi cũng không mấy ngạc nhiên, vì đã từng có nhiều tháng ở đây, thành thật nói: “Đúng là nơi ở của thủ tướng đương nhiệm, thật hào nhoáng”.
Sắc mặt Đông Đông không thay đổi: "Biệt phủ nhà em còn hơn thế này."
Chúng tôi cứ từ từ thả bước.
Ngắm thật kỹ, sự giàu có phồn hoa biệt phủ này hoàn toàn không khác gì với nhà tôi thật, mà tôi chỉ thích sự quê mùa no ấm bình