Toàn thân tôi mất hết sức lực, cả người men theo bức tường từ từ trượt xuống.
Cuối cùng Đông Đông cũng buông tay.
Hai cánh tay tôi đã được tự do, chẳng nghĩ ngợi gì, tôi vung tay tát anh ta một cái.
Cái tát đó mới đi nửa chừng đã bị anh ta bắt lại được, rồi kéo tôi vào lòng anh ta.
Cánh tay phải của Đông Đông đặt lên ngực trái của tôi, mặt anh ta trắng bệch như tờ giấy, hai mắt sáng rỡ.
Anh ta nói: “Từ trước tới này, vị trí này của em có lúc nào có sự hiện diện của anh không?"
Anh ấy đã hỏi tôi câu này nhiều lần rồi, nhưng tôi thực sự không biết phải trả lời ra sao.
Trong tim tôi thi thoảng cũng có anh ta, nhưng tâm trí tôi thì luôn nghĩ về thầy.
Chẳng biết tình cảm đó là tình thầy trò, hay tình yêu nam nữ giống như tôi đối với anh ta vậy.
Từ lúc biết “sự thật” tâm trí tôi vẫn suy nghĩ không đâu vào đâu.
Phải đối mặt với “sự thật” ấy ra sao?.
Nghĩ đi nghĩ lại, đến đau cả đầu.
Ánh sáng trong mắt anh ta cũng dần dần u ám lại, chỉ còn lại một màu đen trầm lắng, hồi lâu sau, mới chậm rãi nói: “Ánh mắt của em bao lâu nay luôn ánh lên một nét mong đợi người nào đó, anh nghĩ người đó chắc chắn chẳng phải anh rồi.
Mấy câu hỏi của anh hơi vô nghĩa."
Tôi ngẩng phắt đầu lên nhìn anh ta: “Chẳng phải là…" một chút nữa là lời thốt ra khỏi miệng rồi.
Không khí đột nhiên đóng băng lại, tôi phải nuốt nghẹn ngào vào trong.
Đông Đông hướng mắt nhìn xa xăm, hững hờ nói: “Người cần về sẽ sớm về, người buộc đi buộc phải đi, sự thật thì mãi mãi không thể che giấu được." Anh ta ngừng lại giây lát, rồi nói tiếp: “Mong rằng dù sắp tới đây có thế nào thì xin em đừng tránh mặt anh."
Xem ra những gì nên nói đợi tới lúc nào đó nói cũng được.
Tôi sờ trán, thở dài: “Hôm nay anh sao vậy? Nói toàn những lời khó hiểu."
Đông Đông quay ngoắt đầu lại, trên khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt đen lại càng thăm thẳm hơn, nhìn tôi rất lâu, rồi gằn từng tiếng: “Chắc anh điên rồi”.
Tôi giơ tay lên đẩy ngược anh ta vào tường, hai mắt tối sầm, nghiến răng nói: “Tôi là trò đùa của anh đó à? Thích đối xử vui buồn với tôi thế nào cũng được à?" Rõ ràng câu nói đó cũng không có gì quá đáng nhưng không hiểu sao tôi lại phản ứng thái quá đến vậy.
Tôi hắng giọng một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn anh ta nói: “Chuyện kết hôn của chúng ta.
Tôi nghĩ… nên huỷ bỏ!"
Đông Đông choáng váng, nói: “Em nói cái gì?”.
“Thời gian qua chúng ta bên nhau, tôi chỉ thấy vui vẻ vì nghĩ Tiểu Công Chúa tử nhỏ thiếu đi tình yêu thương của mẹ ruột, nó ngộ nhận tôi là mẹ nó.
Trẻ con thơ ngây không lỗi lầm nên tôi mới chiều theo cảm xúc của con bé mà vui vẻ khi đi cùng bố con anh.
Đến giờ tôi mới nhận thấy