Tôi bị nụ cười ấy làm cho ngơ ngẩn một hồi, khi phản ứng lại được thì anh ta đã nắm tay tôi, khẽ nói: “Hóa ra em đã biết, anh và em vốn có hôn ước, trai chưa vợ gái chưa chồng, lại còn có hôn ước thì lo gì ai xì xầm."
Đôi tay Đông Đông chẳng ngại ngần nắm lấy tay của tôi, dáng vẻ dịu dàng, cử chỉ phóng khoáng.
Trong lòng tôi lúc này cảm xúc cũng lẫn lộn rồi.
Hai tiếng “xin chào” từ phía sau lưng, ba người chúng tôi đồng loạt quay lại.
Hoá ra là chủ bữa tiệc, vừa thấy Đông Đông ông ta tiến tới hai bước, thốt lên khen ngợi tự đáy lòng: “Đây chẳng phải cậu Đông và con gái sao, vóc dáng này, thần thái này thật không thể lẫn vào đâu được."
Gương mặt vuông chữ điền của ông ta gật đầu với Đông Đông một cái, anh ấy cũng khách sáo đáp lại, sau đó quay người nhìn tôi: “Không biết tiểu thư đây có phải là...."
Giây phút đó tôi hơi lúng túng, tại sao ông ấy lại chần chừ? Ông ấy đã biết thân phận của tôi? Hay nghĩ tôi chỉ là cô gái đi cùng với Đông Đông.
Tôi đưa tay vuốt vuốt mái đầu óng mượt như tơ của tiểu công chúa.
Im lặng một hồi cuối cùng vẫn không nhịn được, ông ta lại lên tiếng.
"Bạn gái cậu......!Đông Đông ư.?"
Tôi bèn cúi đầu cụp mắt, nói: “À không, tôi chỉ là bảo mẫu đi cùng cậu chủ để tiện bề chăm sóc tiểu thư thôi ạ.."
Đông Đông khẽ liếc nhìn tôi một cái, mày trái khẽ nhếch lên, miệng cười đểu.
Ông ta sững sờ nhìn tôi: “Vậy cô đây là bảo mẫu của tiểu thư Đông không phải là, không phải là…”.
Tôi định tìm cách chuồn đi thì gã chủ tịch kia đã vội vàng nâng giọng: “Bố con cậu Đông với cô đây dành chú thời gian quý báu tới đây, không nghênh đón chu đáo là sơ xuất của tôi, thôi giờ chúng ta cùng vào trong cụng vài ly bỏ qua thiếu xót này nha."
Môi tôi vừa mấp máy định từ chối, thì Đông Đông nhiệt tình bước qua, cực kỳ tự nhiên nắm lấy tay tôi nói: “Chẳng qua chỉ là uống một vài ly rượu, bảo mẫu của tiểu Nhi chắc không cảm thấy ngại đâu nhờ."
Chủ tịch Hàng đi trước dẫn đường, tiểu công chúa tung tăng đi giữa, Đông Đông nắm tay tôi đi sau cùng.
Chẳng qua tôi chỉ nói dối một câu, anh ta có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, vậy mà lại đối đầu với tôi, quả thực là làm người ta phát điên lên.
Chủ tịch Hàng quay đầu lại, bồi thêm một nụ cười, hai mắt vẫn nheo nheo nhìn tôi với Đông Đông tay trong tay: “Cậu Đông, phía trước đã là sảnh chính bữa tiệc rồi”.
Tiểu công chúa reo lên một tiếng, khéo léo chạy đến nắm lấy cánh tay còn trống của tôi, ra điệu bộ trang trọng uy nghiêm cháu trai của Thủ tướng.
Quan khách trong bữa tiệc đều mỏi mắt chờ khai tiệc, Đông Đông vừa lộ diện, họ bèn cúi đầu bắt tay chào hỏi, bữa tiệc cùng lúc cũng được khai mạc.
Vị khách ngồi gần chúng tôi đi qua mời rượu.
Mời Đông Đông trước rồi mới đến mời tôi, nói: “Thật may mắn lần này được gặp người ấy của cậu Đông, đúng là vinh hạnh của tôi cũng như những vị khách có mặt ở đây…”.
Đông Đông ngồi bên cạnh nâng ly, nhưng bộ dạng như đang đùa giỡn.
Tôi thực sự không thể chịu được nữa, bèn cười hì hì với ông ta, nói rằng: “Tôi thực ra chỉ là bảo mẫu làm việc nhiều năm ở Đông Gia thôi ạ."
Động tác uống rượu của Đông Đông khẽ khựng lại.
Vị khách đó khuôn mặt trở nên hoang mang, miệng lắp bắp: “Tôi đây mắt kém, xin tự phạt một ly, tự phạt một ly”.
Tôi cười hiền từ, đương nhiên chẳng coi là thật, cũng uống cùng ông ta một ly.
Tiệc tùng nhộn nhịp, lúc đang ngồi trong nhà vệ sinh tôi đã loáng thoáng nghe thấy lời bàn tán: “Hôm nay chưa được gặp con gái Bạch Thị, đáng tiếc quá đi mất, nhưng lại được thấy cô gái đi cùng cậu Đông, cũng không đến nỗi nào.
Cô nghĩ đi, hôm nay tiểu thư nhà Bạch Thị không đến, có phải là do biết cậu Đông đi cùng bạn gái, nên..."
Cô gái kia nói: “Cô nói không phải không có lý, lần này tiểu thư Bạch Thị thất hẹn, cậu Đông lại công khai đi cùng cô gái lạ, ây da...."
Lại có người nói: “Tôi vẫn nghi ngờ cô gái kia có thật là bảo mẫu của tiểu thư bé nhỏ kia