Chỉ qua một đêm, cảnh vật quanh mình đồng loạt phủ thêm lớp tuyết trắng giống như ăn ý, mà bây giờ cũng chỉ là đầu đông mà thôi. Mặt sông kết băng, trong thời gian ngắn không kịp tan, đi đường lại không được trì hoãn một chút nào, hai huynh muội Giang Minh Thành và Giang Vận Hoa đành phải đổi sang đường bộ, dọc theo kênh đào để đi về phía nam.
Nếu như xe ngựa đi thông thuận thì bọn họ có lẽ có thể bắt kịp được cuối năm, cùng phụ mẫu trong nhà ăn một bữa cơm đoàn viên. Hiện tại trên triều còn chưa nghỉ, Giang Minh Thành xin nghỉ sớm, tạm thời giao sự vụ của Kinh triệu phủ giao cho một Thiếu doãn khác. Nếu là những người khác thì đương nhiên sẽ lo lắng chọc cho cấp trên không vui, Giang Minh Thành lại không lo lắng chút nào, bởi vì Kinh triệu doãn đại nhân không hề có ý phản đối chuyện hắn về nhà trước thời hạn. Mặt khác, Kinh triệu doãn đối với phụ thân hắn càng là vô cùng sùng bái, sau đó cũng chú ý tới hắn mấy phần.
Bên ngoài gió lạnh thấu xương, Giang Minh Thành đã sớm đè màn xe hai bên cực kỳ chặt chẽ, trong xe ngựa đốt lửa than, trải thảm dày, lúc này mới thoải mái hơn nhiều.
Giang Vận Hoa đi cùng đang ngồi thẳng tắp, hai mắt nhìn chằm chằm than bạc đang đỏ rực, ngơ ngản.
Giang Minh Thành nhướng mày, vương tay quơ quơ trước mắt Giang Vận Hoa: "Hoàn hồn hoàn hồn."
Giang Vận Hoa mơ màng mới giật cả mình, trong mắt có chút bối rối, hỏi hắn: "A? Chuyện gì?"
Giang Minh Thành nhếch miệng, ghét bỏ mà nhìn nàng: "Hồn đều bị người ta câu đi mất rồi, muội muội ngốc của huynh."
Giang Vận Hoa cảm thấy trên mặt hơi nóng, nhưng không nhìn thấy khuôn mặt mình, cũng không biết có đỏ lên hay không, có thể bị nhìn ra hay không. Lúc này Giang Minh Thành lấy một quả quýt từ trong mâm đựng trái cây bên cạnh nhét vào trong tay nàng, gọi nàng: "Lột trái quýt."
Giang Vận Hoa gần như là khéo léo nhận lấy, đang muốn bắt tay vào làm lại bị Giang Minh Thành cướp lấy, hắn tung quýt lên lại bắt lấy, liếc nàng: "Còn nói không bị người ta câu mất hồn, nếu là trước kia thì muội sẽ ngoan ngoãn lột quýt sao?" Giang Minh Thành tự mình lột quýt, cười nói: "Muội muội giống như cục vàng này của huynh cũng không nên bị nước quýt làm bẩn tay."
"Chỉ là đáng tiếc. Cái trắng xinh đẹp nhà mình nuôi hơn mười năm sắp phải chắp tay dâng đi rồi."
Giang Minh Thành đưa một nửa trái quýt vào trong tay Giang Vận Hoa, nhìn nàng: "Được, muội không nói cũng được. Chỉ là không biết cô nương nào biết là sẽ nổi mụn trứng cá còn sống chết đi uống rượu."
Giang Vận Hoa phản bác: "Bị phạt rượu mà, đương nhiên không thể chơi xấu."
"Nếu muội nói rõ là mình uống rượu vào sẽ bị nổi mụn trứng cá thì còn có người ép muội uống hay sao? Nếu muội bại bởi một người khác, muội sẽ ngoan ngoãn uống rượu sao?" Giang Minh Thành gõ gõ đầu Giang Vận Hoa: "Muội muội của huynh ngốc như vậy huynh còn không hiểu rõ?"
Khuôn mặt Giang Vận Hoa nóng đến mức sắp bốc cháy, lại không phản bác được hắn, đành phải nhỏ giọng nói lầm bầm: "Lần này lại không nổi mụn trứng cá..."
Giang Minh Thành lại gõ gõ, ánh mắt có chút tiếc rèn sắt không thành thép: "May mắn thôi, muội còn nói. Nếu huynh về nhà nói sơ sơ với phụ thận thì nhìn xem muội làm sao mà ăn nói với phụ thân. Cơ thể của mình mà đi chơi đùa lung tung." Lời này vừa ra, sự kiêu ngạo của Giang Vận Hoa thoáng thấp xuống, yếu ớt nhìn Giang Minh Thành: "Ca... Làm người phải phúc hậu..."
Giang Minh Thành cười: "Được, muội còn thật sự cho rằng ta muốn cáo trạng." Giang Minh Thành nhìn Giang Vận Hoa một lúc, lại sờ lên mặt mình, nghi ngờ nói: "Tiểu tử kia quả thật khiến muội nóng ruột nóng gan rồi? Nhưng huynh thấy, còn không đẹp trai bằng huynh."
Giang Vận Hoa cũng híp mắt nhìn chằm chằm Giang Minh Thành một hồi, hì hì cười: "Ca, huynh còn trẻ, ánh mắt làm sao lại không dùng được rồi?"
Giang Minh Thành làm bộ muốn gõ nàng, giả vờ giận: "Được, nha đầu này, cùi chỏ hướng ra ngoài rồi!"
Hai người ở trong xe ngựa giận dỗi vui vẻ với nhau, xe ngựa dần dần chậm lại, cuối cùng đứng ở trên đường. Người hầu đánh ngựa gõ gõ vách xe, lúc nói chuyện giọng nói có chút lo lắng: "Chủ tử, đằng trước tuyết lớn chắn núi, không qua được!"
Sắc mặt Giang Minh Thành hơi nghiêm lại, vén rèm xe lên, nhìn ra bên ngoài, lúc này chính là một mảng trắng xóa, ngay cả đâu là núi đá đâu là cây tùng xanh cũng suýt nữa không phân biệt rõ ràng được.
Hắn đứng trên mặt đất đầy tuyết một lúc, tâm tư xoay chuyển, sau đó thở dài một tiếng, không thể làm gì khác mà phân phó người hầu: "Thôi, đi đường cũ quay về Kinh."
"Vâng."
Giang Minh Thành vén bào lên muốn leo lên xe ngựa, lại trong nháy mắt ngẩng đầu nhìn thấy ánh sáng trong mắt Giang Vận Hoa.
Nha đầu này, thật sự là không giữ được nữa!
Giang Minh Thành thật sự không biết nha đầu này làm sao nói thích là thích người ta ngay, trước kia cũng không phải chưa từng gặp nam tử mà các phương diện đều rất xuất sắc, nha đầu này không có một chút phản ứng nào, hiện tại hắn mới hiểu được, muội muội nhà hắn mà thích người ta rồi thì không khác gì những cô nương khác, đều là cùi chỏ hướng ra ngoài!
Lúc trước Giang Vận Hoa từng nói với Giang Minh Thành, nàng vốn tò mò quan Trạng nguyên đè huynh trưởng của nàng xuống là ai, nghe nói lễ đội mũ của hắn sắp đến liền một mình đi đến đó, nhìn xem người kia có chỗ nào có thể qua được ca ca của nàng.
Nhưng điều khiến nàng bất ngờ chính là, lúc người đó mặc quan phục xong xoay người lại, lòng của nàng lại tùng tùng tùng nhảy dựng lên.
Nàng vẫn cho rằng mình sẽ thích nam tử uy vũ như phụ thân, cho nên đối với những thiếu niên tuấn tú trong mắt người đời kia đều là không để ý lắm. Ngày đó cảnh sắc mùa thu vừa đúng, quan phục trên người Khương tam công tử cũng là kiểu dáng trang trọng nhất, thắt lưng da dải lụa*, hợp quy cách. Trong mắt hắn vắng lặng lại ôn hòa, giống như không nhìn bất cứ điều gì lại giống như cái gì cũng đặt vào đáy mắt. Nàng tin tưởng, người khi đó bởi vì ánh mắt này mà mê muội nhất định không phải chỉ có một mình nàng. Trong lúc ánh mắt bọn họ truy tìm hắn thì ánh mắt của hắn ngưng tụ lại ở một nơi nào đó trong chớp mắt, nụ cười ấm áp lại nhàn nhạt phút chốc tràn ra, giống như đóa hoa lạnh lẽo lại sáng chói không kịp chuẩn bị mà nở rộ. (*: thắt lưng trắng với đuôi thả ra bên hông hoặc phía trước gọi là peishou (佩綬))
Hắn vì cái gì mà cười? Vì ai mà cười? Có cô nương mà mình vừa ý rồi? Các vấn đề liên tiếp không ngừng rơi vào trong lòng, khiến bọn họ không được yên ổn.
Giang Vận Hoa nhớ phụ thân của nàng, nhưng chẳng biết tại sao, nàng cũng muốn nhìn thấy hắn. Bởi vậy trận tuyết lớn chặn núi này không chọc cho nàng giận chút nào.
Tây Bắc sớm đã truyền đến tin chiến thắng, Vinh Quốc công và Trấn Quốc đại tướng quân công phá đô thành Tây Nhung vào tháng 10 Thừa Bình năm thứ mười ba, bắt sống đám người hoàng thất Tây Nhung, bởi vì Hãn vương trốn đi không rõ tung tích, bọn họ cũng sẽ không lập tức khải hoàn về triều, theo ý kiến của Vinh Quốc công, cái đầu trên cổ Hãn vương phải bị lấy xuống để làm hạ lễ năm mới cho Hoàng thượng.
Sau khi Hoàng thương nhận được tin chiến thắng thì vô cùng khí khái cười to, thần tử bên dưới cũng vui mừng hớn hở, lúc này lại có người động tâm tư, lên tiếng khuyên can, thời cơ tốt như vậy nên đại xá thiên hạ.
Không nghĩ tới Hoàng thượng không có ý muốn suy xét chút nào, vuốt ve sợi râu nói: "Thời cơ tốt như vậy, chi bằng ban ơn."
Những tin tức này đều đối ngược lại với đời trước, Văn Chiêu không còn lo lắng tổ phụ bị chụp lên tội danh "mưu phản" nữa. Hoàng thượng không cần phải động vào Khương gia, tổ phụ ở bên kia lại có Trấn Quốc đại tương quân, cũng nhiều thêm một tầng bảo hộ.
Vả lại Lục Nhiên đã lặng lẽ phái người theo dõi Tằng thị vệ để đề phòng bất trắc, đời trước chính là Tằng Khải này truyền tin tức giả kíƈɦ ŧɦíƈɦ tổ phụ giận dữ quay về Kinh, lần này sẽ không cho hắn cơ hội ra khỏi thành nữa.
Tổ phụ không về đón năm mới, nhưng có thể về kịp hôn lễ của Văn Chiêu.
Khương gia và Lục phủ cũng không gần, thật sự tính toán thì một nơi ở thành đông, một nơi ở thành tây. Nhưng sính lễ này lại giống như dây tơ hồng thật dài, từng cái nút buộc giáp nhau, nối hai phủ lại với nhau.
Những gã sai vặt nâng sính lễ đến Khương gia đều mặc hỉ phục, dáng người lại tương tự nhau, nhìn vào làm cho người ta vô cùng vừa ý. Lục phủ vốn không có nhiều gã sai vặt như vậy, có thể thấy được là phí hết tâm tư. Rương gỗ nâng đến đều là sơn hồng mạ vàng, lụa đỏ thắt tâm kết, xinh xắn lại vui mừng.
Lúc trước khi Lục Nhiên đưa danh