Lúc về Lục phủ, xe ngựa đi ngang qua cửa hông, Văn Chiêu đang vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài, vừa lúc nhìn thấy một nha hoàn mang theo bọc quần áo đi vào cửa hông.
Nghe thấy tiếng vang của bánh xe, nha hoàn quay đầu nhìn, không chú ý dưới chân nên té ngã, đồ trong bọc quần áo leng keng loảng xoảng rơi trên mặt đất, son phấn bột nước vung vãi đầy mặt đất.
Nha hoàn kia sợ hãi kêu một tiếng, đỏ vành mắt nhìn một mảng hỗn độn trên mặt đất, vừa ngồi xổm xuống thu dọn vừa nhỏ giọng nghẹn ngào.
Văn Chiêu vỗ vỗ người bên cạnh, hỏi hắn: "Những vũ cơ kia của chàng ở đâu?" Nha hoàn kia mua nhiều son phấn bột nước như vậy, Văn Chiêu gần như lập tức nhớ tới hai mươi vũ cơ tuyệt sắc mà Hoàng thượng thưởng cho Lục Nhiên. Có tuyệt sắc hay không thì nàng không biết, chưa từng thấy. Nhưng bọn họ nhất định là ở trong Lục phủ, chỉ là không chạm mặt nàng mà thôi.
Lục Nhiên thuận thế vây tay của nàng lại: "Ta từng nói với phụ thân, sẽ không để những người kia làm vướng mắt nàng."
Văn Chiêu chỉ chỉ nha hoàn còn đang thu dọn hộp son phấn: "Chẳng lẽ chàng cấm cửa bọn họ? Mua son phấn bột nước cũng không thể tự mình ra ngoài?" Số lượng của những son phấn bột nước kia nhìn một cái chính là phần của mấy người, giống như là mấy người đã hẹn thời gian để nha hoàn mua một lần rồi mang về, cho nên ngay cả số lần nha hoàn của bọn họ ra khỏi phủ cũng có hạn.
"Chiêu Chiêu đây là vì bọn họ mà bênh vực kẻ yếu?"
Văn Chiêu nghẹn họng một cái: "Sao lại thế..."
"Hiện tại bên trong chỉ có một nửa số người. Lúc trước ta hứa với bọn họ, nếu tự nguyện ra khỏi phủ thì sẽ giúp đỡ ngân lượng đầy đủ, hơn nữa sự trong sạch của bọn họ vẫn còn, đối với việc xuất giá cũng không ngại. Sau khi nói một hồi vẫn có mười người không muốn đi." Khi đó Văn Chiêu sẽ phải gả vào Lục phủ rồi, Lục Nhiên cẩn thận cân nhắc một phen, Hoàng thượng đang trong lúc dùng hắn, nói chung sẽ không vì mấy vũ cơ mà trách tội hắn.
Vẫn có mười người đại khái cảm thấy đi theo Trung thư lệnh đại nhân, dù cho nhặt được một cái danh thị thiếp cũng tốt hơn so với gả đi, thế là dựa vào việc bọn họ là Hoàng thượng ban tặng liền ỷ lại không đi.
Tâm tư như vậy, còn ngóng trông hắn có thể thương cảm một hai?
Sau khi nghe xong Văn Chiêu cọ cọ vào trong cổ của Lục Nhiên, yếu ớt "A" một tiếng, lập tức hỏi hắn: "Vậy bọn họ muốn thế nào mới bằng lòng ra khỏi phủ?"
Lục Nhiên duỗi ra một ngón tay chỉ trên môi Văn Chiêu, cười: "Chờ sau khi thứ bọn họ dựa vào không dùng được nữa."
Văn Chiêu nhẹ nhàng hít một hơi khí lạnh, mở to mắt nhìn Lục Nhiên, hắn khẽ gật đầu.
"Xuống xe thôi?" Lúc này xe ngựa đã dừng ở cổng chính rồi.
Lục Nhiên lại không nhúc nhích. Văn Chiêu giật giật tay áo hắn, chỉ thấy Lục Nhiên nghiêng người tới, nhanh chóng chính xác chiếm lấy đôi môi nàng, Văn Chiêu đẩy hắn, mơ hồ nói: "Đừng, quay về rồi lại..."
Sức lực của hắn có chút nặng, gần như cắn một cái vào môi dưới của nàng, lúc lui lại trên mặt mang theo ý cười, lại khiến Văn Chiêu cảm thấy hắn có chút không vui...
"Chiêu Chiêu đừng thương cảm cho những người ngoài đó nữa, ta không tốt với bọn họ được, nàng cũng không hy vọng như vậy, đúng không?" Hắn nghiêm túc nhìn nàng, chờ nàng gật đầu, giống như đang dặn dò một đứa trẻ, kẹo mạch nha không thể ăn nhiều, nếu không sẽ hư răng.
Lòng trắc ẩn vừa rồi của Văn Chiêu bị Lục Nhiên thu vào đáy mắt, dù trên miệng nàng phủ nhận, Lục Nhiên lại hiểu được, nàng cảm thấy không nên giam giữ những nữ tử kia trong phủ cả ngày.
Ngày thứ ba mới tân hôn, nàng liền chọc cho Lục Nhiên không vui, trong lòng Văn Chiêu có chút uể oải, bởi vậy đêm đó cực kỳ phối hợp.
Đối với Lục Nhiên mà nói ngược lại là niềm vui ngoài ý muốn.
Lúc hắn một lần nữa hôn lên nàng, Văn Chiêu nếm được một chút hương vị xa lạ, tuy là trong thoáng chốc nhưng nàng vẫn không nhịn được mà nghiêng đầu tránh đi. Lục Nhiên cũng không làm khó nàng, chỉ thử đụng chạm vào một mảng trên cổ lộ ra ngoài của nàng.
Cánh hoa tường vi bị vô tình mà nghiền ra nước, điêu tàn hỗn loạn đến mức không ra hình thù gì.
Văn Chiêu lần đầu rõ ràng nhận biết được, mái tóc dài của hắn mặc dù lành lạnh trơn nhẵn như tơ lụa, nhưng nơi sát bên sợi tóc lại vẫn cứng rắn đâm người, mà mũi của hắn lại thẳng tắp như vậy, giống như đỉnh núi, lấy tư thái không cho từ chối khảm vào trời xanh mây trắng.
Giờ khắc này nàng đã sớm ném lời khuyên bảo của Tần thị lên chín tầng mây rồi.
Nàng chưa bao giờ xấu hổ như vậy, nghĩ đi nghĩ lại lại có chút uất ức không tên, Văn Chiêu bắt đầu nghẹn ngào. Lục Nhiên hôn nước mắt của nàng, Văn Chiêu lại một lần nữa ngửi được mùi đó, lập tức khóc càng dữ hơn.
"Đi ra!"
"Đang nằm, không đi được."
Hắn lại đang chơi xấu.
Văn Chiêu trở mình vùi vào trong gối, lúc mở miệng lại giọng nói buồn buồn: "Chàng chính là tên đại bại hoại! Ta hiện tại không muốn nhìn thấy chàng!" Lục Nhiên lại lo lắng nàng làm bản thân bị ngộp, vội nói: "Được được được, không thấy ta không thấy ta, nàng có thể lật lại."
Văn Chiêu nghiêng mặt qua, tuy không có gối nhưng giọng của nàng vẫn ong ong: "Ừm?" Mà Văn Chiêu nhìn thấy Lục Nhiên đã khóa bản thân vào trong chăn.
Nhìn thấy cái nem rán to này, Văn Chiêu nín khóc mỉm cười, đưa tay vỗ vào bên ngoài chăn: "Ra ngoài đi, ở trong đó rất ngộp."
"Nàng không phải là không muốn thấy ta sao?" Giọng nói từ bên trong cái nem rán xuyên ra ngoài, có chút buồn cười.
"Cho dù như thế, chàng cũng không thể cướp chăn mền được, lần sau về nhà mẹ đẻ, ta phải tố cáo chàng!" Văn Chiêu nói, vén lên một góc chăn, linh hoạt chui vào.
Hai người ở trong bóng đêm cùng nhau cười vài tiếng, Lục Nhiên ôm lấy nàng: "Không trách ta nữa?"
"Hừ!"
Lục Nhiên đè nàng. Trong bóng tối, ánh mắt của hắn vẫn có ánh sáng yếu ớt, giống như biên giới của ngân hàng, một khi bước vào liền sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Giọng nói của hắn mang theo sự dụ dỗ: "Ngoan. Coi như ta nợ nàng, lần sau đổi cho nàng làm."
Đổi cho nàng làm, làm cái gì? Sắc mặt Văn Chiêu phút chốc đỏ bừng, gần bốc khói rồi. Nàng đang chuẩn bị cong gối húc hắn, Lục Nhiên lại nhanh hơn nàng một bước ngăn chân của nàng lại, tiếng cười vui vẻ: "Nói đùa mà thôi, đừng giận." chuyện này trong cái đầu vô lại nghĩ như thế nào cũng chỉ có bản thân hắn biết thôi.
Đang trong lúc ngày nghỉ, ở Phi Lai lâu người đến người đi. Khách quen của Phi Lai lâu bình thường đều là một vài quan lại quyền quý, thời gian thế này là sôi nổi nhất.
Lúc này một chiếc xe ngựa dừng ở bên ngoài, trên xe ngựa không đánh dấu, không biết được là của nhà nào.
Nam tử huyền y từ trên xuống dưới thân cao chân dài, một chiếc quan bạch ngọc buộc tóc cao cao, chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn liền biết người này khí phách bất phàm. Người đó đưa tay đỡ người ở trong xe đi xuống, người đi xuống là một nữ tử váy đỏ, trên mặt che lụa mỏng, chỉ lộ ra cái trán trơn bóng và một đôi mắt, nhưng hai mắt này lại long lanh thông thấu hiếm