Đợi sau khi tin vui Văn Chiêu có thai truyền đi, Tần thị lập tức liền nhân lúc lập tức ngồi xe ngựa đi về phía Lục phủ.
Tần thị kéo tay Văn Chiêu, dặn dò rất nhiều việc nên làm, cuối cùng lại có chút thâm ý cười: "Xem ra ta phải thêm chút sức rồi, nếu không ngoại tôn bảo bối của ta sẽ lớn hơn tiểu cữu cữu của nó mất."
Văn Chiêu sững sờ, lập tức không dám tin nhìn Tần thị: "Mẫu thân có hỉ rồi?"
Đôi mày khóe mắt của Tần thị đều là ý cười, bà xoa lên bụng dưới: "Còn ít tháng nên không để cho người khác biết."
Văn Chiêu biết ở đời trước ấu đệ trong bụng mẫu thân này hẳn là năm ngoái đã có rồi, chẳng biết tại sao lại biến thành năm nay.
Chẳng qua là rốt cuộc vẫn tới.
Hài tử cuối cùng không thể sinh ra kia, một đời này, nàng cuối cùng cũng có thể nhìn thấy dáng dấp của nó.
Thái tử thuận lợi đăng cơ, chưa tới mấy ngày liền thu dọn xong tàn cục, cũng mượn cớ quét dọn, thả hết đám trẻ giấu ở Tử Thần điện. Nhưng tiên đế đã vào hoàng lăng rồi, cho dù phát hiện ra những chuyện bẩn thỉu này, mọi người cũng mất đi đối tượng thảo phạt. Lại nghĩ lại, lúc tiên đế băng hà Thái tử ôm thi thể tiên đế vô cùng bi thương như vậy, có lẽ cũng không muốn sau khi tiên đế chết rồi lại bị người ta lên án, thế là những người này yên lặng thở dài. Thôi, người gặp khổ đã được sắp xếp xong rồi, tội nghiệt của tiên đế lại theo ông ta xuống mồ đi.
Không nghĩ rằng, vị tân đế này lại không nể mặt mũi mà trách cứ tiên đế nằm trong hoàng lăng, cũng ở trên triều mở kim khẩu, cho phép "Thiên tử tội như thứ nhân".
Trong lúc nhất thời, lão thần trải qua sự hỗn loạn trong lòng sinh ra chút mong đợi.
Tấn đế đổi niên hiệu là "Thịnh An", chỉ mong muốn thời thịnh này sẽ đến như đã hẹn.
Thịnh An năm đầu, tân đế đại xá thiên hạ, mở khoa thi.
Kỳ thi mùa xuân năm nay, A Bính đúng lúc mất mẫu thân, dưới sự bi thương liền không đi thi, may là đôi nam nữ tá túc lúc trước để lại một số tiền lớn, nếu không hắn cũng không có cách nào chôn cất mẫu thân nở mày nở mặt.
A Bỉnh ôm chặt bao y phục, đi lại trong phố xá huyên náo. Hắn là người Kinh thành, đây có lẽ là một trong số ít ưu thế của hắn, lúc này ngồi trong trà lâu, xung quanh phần lớn đều là thí sinh đến đây đi thi, bọn họ hơi có dáng vẻ mệt mỏi sau khi đi tàu xe, nhưng chỉ cần vừa nhắc tới chuyện mới xảy ra trong Kinh thành liền mặt mày tỏa sáng.
Đối với những thí sinh tràn đầy nhiệt huyết này mà nói, người mà họ sùng bái nhất không phải là Lục tướng thì không ai có thể hơn, vừa nhớ tới Lục tướng này cũng giống như bọn họ từ bên ngoài Kinh mà đến, trải qua thi cử từng bước một leo lên vị trí Tể tướng, bọn họ liền cảm thấy Tể tướng tiếp theo cũng có khả năng sẽ rơi xuống đầu mình.
A Bính đương nhiên cũng là tràn đầy sùng kính đối với nhân vật lớn chưa từng gặp mặt này, âm thầm siết chặt nắm đấm, hắn nhất định phải mạnh mẽ thêm chút sức lực, nếu như mẫu thân trên trời có linh cũng sẽ cảm thấy được an ủi.
"Các ngươi có biết vị trí Thượng thư lệnh này khó được cỡ nào không?" Một thư sinh áo xanh ngay cả đũa cũng buông xuống, nói đến mức mặt lộ vẻ hồng quang: "Mấy chục năm không có ai có thể tới vị trí này!"
Một người bên cạnh thư sinh áo xanh vỗ vỗ hắn ta: "Được rồi được rồi, chúng ta đều hiểu được, chỉ là Lục tướng cuối cùng từ chối, thật sự khiến cho người ta cảm thấy đáng tiếc."
Dứt lời một bàn khác liền có người cười lên tiếng: "Các ngươi đây là không biết, Lục tướng là người thâm tình, phu nhân Lục tướng mang thai, ngài ấy liền trở về chăm sóc rồi."
Thư sinh áo xanh nghẹn họng, nhìn về phía bàn kia, thấy hắn ta khí độ bất phàm không phú thì quý, giọng điệu thoáng thu liễm lại một chút: "Lục tướng làm sao có thể là người không để ý chính sự như vậy?"
Anh Bính cũng nhìn theo, thấy người kia A Bính lập tức giật mình, người này không phải là quan nhân ra tay hào phóng tá túc nhà hắn sao?! A Bính đối với người này ấn tượng khắc sâu, ngoại trừ dung mạo phong thái nổi bật bất phàm của hắn ra, đương nhiên cũng là bởi vì tiền bạc hắn để lại thực sự quá nhiều, khiến hắn ta cảm thấy mình nên trả lại một chút mới đúng.
Chẳng qua là trên người hắn không mang theo bao nhiêu ngân lượng, A Bính có chút ảo não, có điều mặc kệ như thế nào, hắn ta cũng phải đi nói một tiếng cảm ơn mới đúng. Dù sao thì mẫu thân ra đi phong quang như thế, chọn mộ huyệt ở nơi có phong thủy tốt nhất, quan tài cũng là gỗ trinh nam tốt nhất, ngay cả bia đá cũng dùng vật liệu đá tốt. Mỗi lần A Bính nhớ tới việc này đều cảm kích không thôi.
A Bính vừa đứng dậy liền nhìn thấy bên cạnh người kia có một người đang ngồi, vừa rồi bị che mất, hiện tại mới lộ ra một bên mặt. A Bính đang cảm thấy có chút quen thuộc, liền thấy nữ tửu kia nghiêng đầu giống như giận giống như