Nhân Duyên Tiền Định

Mong Nhớ Tiêu Tan


trước sau

Thời điểm Trang Khởi băng qua khu đình này liền nghe được "tủm" một tiếng, nghĩ có thể là vị khách nhân nào rơi xuống nước, vội vàng chạy đến nhìn thử.

Bên người hắn không có người hầu đi theo, đành phải chính mình tự xuống cứu. Chờ khi cứu lên mới phát hiện là cô nương lần trước gặp qua trong tiết Đoan Ngọ. Nàng yếu ớt, hắt hơi cũng không dám mở miệng nói chuyện với hắn.

Trang Khởi động tâm, vội cởi áo ngoài khoác lên trên người nàng. Hắn cảm thấy một màn này có chút quen thuộc, giống như trước kia từng làm qua hoặc theo lý là nên làm như vậy.

Cô nương trước mặt tuy không xinh đẹp tinh xảo bằng biểu muội, nhưng lại có một phen hương vị khác, thân hình cũng trổ mã thành thục hơn.

Trang Khởi cảm thấy có điểm hoảng loạn.

Kỷ Hướng Nhu xấu hổ đến cả mặt đỏ bừng, nói với hắn lời cảm tạ rồi chạy nhanh đi, nhìn thấy nam tử tuấn mỹ nhìn chằm chằm về phía sau nàng, cả mắt đều chứa đầy sự khẩn trương rối loạn.

Kỷ Hướng Nhu cho rằng bị trưởng bối nhìn thấy, cũng hoảng loạn xoay người lại. Nào ngờ người đến không phải là trưởng bối, mà là Trang Vân cùng biểu muội.

Trong lòng Trang Khởi vốn đang có chút gợn sóng, giờ khắc này chợt nổi lên sóng to gió lớn. Hắn cùng Kỷ Hướng Nhu cũng không làm chuyện gì mập mờ, nhưng trước mặt Văn Chiêu hắn lại vô cớ hoảng hốt.

Văn Chiêu nhìn thấy ánh nhìn của bọn họ, chợt bừng tỉnh đại ngộ, xen lẫn giữa đau đớn cùng khinh thường.

Trang Khởi không biết vì sao Văn Chiêu toát ra ánh mắt phức tạp như vậy, nhưng hắn cực kỳ sợ ánh nhìn này. Điều này khiến hắn cảm thấy chính mình không thể cùng biểu muội có khả năng gì nữa.

Muốn hắn nói giữa Kỷ Hướng Nhu và Văn Chiêu ai tốt hơn ai, hắn nhất định sẽ chọn Văn Chiêu.

Gia thế của Văn Chiêu so Kỷ Hướng Nhu tốt hơn rất nhiều, dung mạo cũng xuất sắc hơn, chỉ là vì tuổi còn nhỏ cho nên thân hình không sánh bằng, tính tình mạnh dạn hơn, phù hợp làm đương gia chủ mẫu.

Nàng hoàn toàn phù hợp với tất cả yêu cầu về thê tử tương lai của Trang Khởi.

Đáng tiếc, kiếp trước Văn Chiêu bị hủy dung.

Sau khi hủy dung không người đến hỏi thăm, hoàng thượng cũng hủy bỏ hôn sự giữa thái tử với nàng, nữ tử như vậy theo lý sẽ gả không ra, phụ thân Trang Khởi lại càng muốn hắn cưới biểu muội. Còn nói những nữ tử khác gia thế đều không bì được với biểu muội, mặc dù nàng bị hủy dung, chỉ cần không phải trời sinh xấu xí, sinh hài tử vẫn sẽ thật xinh đẹp.

Trang Khởi bất đắc dĩ đáp ứng, nhưng mỗi lần nhìn thấy mặt nạ của nàng, trong lòng càng thêm phản cảm.

Bởi vì lệnh của phụ thân, đến cả cô nương hắn yêu thích cũng không thể cưới. Sau đó cô nương kia giận dỗi gả cho đường đệ của hắn.

Trang Khởi hận sự bất lực của mình, cuối cùng khi nhìn thấy phủ quốc công bị huỷ diệt, hắn ngược lại cảm thấy có chút giải thoát.

Văn Chiêu nhìn Kỷ Hướng Nhu, nói "Trên người Nhu biểu tỉ ướt cả rồi, làm phiền Vân biểu tỉ đưa tỉ ấy đi đổi xiêm y trên người."

Trang Vân đột nhiên nhìn thấy Văn Chiêu bình tĩnh như vậy, trong lòng lại sốt ruột, không biết nói thế nào. Nàng vốn muốn giúp huynh trưởng tạo cơ hội, mượn cớ kéo Văn Chiêu ra cổng, cũng không nghĩ đến sẽ gặp Kỷ Hướng Nhu.

Thở dài một hơi, đành phải đưa Kỷ Hướng Nhu cả người ướt đẫm đi thay quần áo trước, miễn cho cô nương yếu ớt này bị nhiễm phong hàn, chỉ là trong lòng có chút trách Kỷ Hướng Nhu. Sự an bài của nàng lại bị nàng ta quấy rầy, hơn nữa Chiêu biểu muội còn có dáng vẻ hiểu lầm, lần này quá trình huynh trưởng theo đuổi sẽ càng vì thế mà gian nan hơn rồi......

Văn Chiêu chỉ tin tưởng những gì nàng nhìn thấy. Một khắc kia nàng rõ ràng thấy được tia thưởng thức cùng một chút động tình trong đôi mắt của hắn.

Bất luận Kỷ Hướng Nhu rơi xuống nước là cố ý hay vô tình, nàng cùng Trang Khởi trong đình tột cùng phát triển chuyện gì, Văn Chiêu cũng không muốn quản nhiều. Quan trọng là, nàng rốt cuộc đã biết chân tướng.

Hóa ra kiếp trước Trang Khởi thực sự không thích nàng, người trong lòng hắn vẫn là đệ muội kia của hắn.

Văn Chiêu trầm mặc hồi phủ, Kỷ Hướng Nhu mặc xiêm y của Trang Vân, trông rất vừa người, chỉ là vạt áo trước hơi chật một chút, lúc này nàng ta cũng ngồi trong xe ngựa của Văn Chiêu, trên mặt vẫn hồng hồng.

Kỷ Hướng Nhu nhớ đến bàn tay to ấm áp của người nọ khi cứu nàng, còn khoác trên người chiếc áo ngoài mang hương vị trên người hắn, trong lòng liền không ngăn được mà đập thình thịch. Nhưng thời điểm trong mắt hắn chứa đầy sự kinh hoảng khi nhìn thấy biểu muội, nàng liền có chút suy đoán không tốt.

Cũng không biết biểu muội nàng đang nghĩ thế nào......

Kỷ Hướng Nhu muốn mượn sự tình hôm nay nói rõ ràng, biểu muội đối với nàng tốt như vậy, nàng cũng không nghĩ vì vậy mà khiến cho hai người nảy sinh mâu thuẫn.

Vì thế, Kỷ Hướng Nhu mời Văn Chiêu đến phòng mình tâm sự. Văn Chiêu nhìn nét nhu hòa, thuần thiện trên mặt nàng, gật đầu. Nàng cũng muốn biết Kỷ Hướng Nhu sẽ diễn vai gì.

Hai người liền nương theo ánh trăng đi về Thọ Duyên đường. Bởi vì người lớn đều ngủ sớm, cho nên chỗ này liền trở thành một mảnh yên tĩnh. Hiện tại bóng đêm vẫn chưa dày đặc, nơi này đã nghe không còn tiếng người.

Kỷ Hướng Nhu thân mật nắm tay Văn Chiêu, vừa đi vừa nói, "Đến đây lâu như vậy, biểu muội vẫn chưa đến phòng ta trò chuyện vui đùa nhỉ, chỉ toàn đi đến phòng muội thôi."

Đi đến ngoài phòng Kỷ Hướng Nhu, hai người lại nghe thấy một trận rên rỉ nho nhỏ, ư ư a a, khiến người khác nghĩ đến chuyện mờ ám kia.

Văn Chiêu nghe thấy âm thanh truyền đến từ phòng biểu cô mẫu, đáy lòng đột nhiên nổi lên sóng to gió lớn, cả người không khống chế được mà run lên.

Hôm nay tâm lý nàng đã chịu một đòn nặng nề rồi, thêm một lần nữa nàng sợ mình chịu không nổi nữa.

A Trúc...... A Trúc không nhìn chằm chằm bọn họ sao?!

"Văn Viễn ta rất yêu thích chàng......" Bên trong lại truyền đến giọng nói, không thể nghi ngờ nữa, đó là biểu cô mẫu.

Trước mắt Văn Chiêu tối sầm, cơ hồ muốn ngã ngay tại chỗ. Văn Viễn là tên của cha nàng, vốn vẫn nói có thể tồn tại một chút hi vọng nhỏ nhoi, giờ thì một chút cũng không sót lại. Là ai ở bên trong cùng bà ta làm những chuyện kia đều rõ như ban ngày.

Kỷ Hướng Nhu chốc chốc cũng ngẩn người, sau đó lập tức đỏ mặt, vừa bực vừa giận. Đều nói tính tình ngày thường ôn hòa lúc nóng giận đặc biệt đáng sợ, biểu tình như vậy của nàng ta, Văn Chiêu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Trong mắt nàng ta lộ ra tia hung dữ, nhấc chân bước vào phòng, không chút bất chấp bên trong sẽ nhìn thấy cảnh tượng gì.

Văn Chiêu có chút đứng không vững, duỗi tay đỡ khung cửa. Nàng không nghĩ tới cha yêu mẫu thân như vậy cũng sẽ làm ra loại sự tình này, chẳng lẽ tật vụng trộm là thiên tính của nam nhân sao?!

Kỷ Hướng Nhu đang tức giận đến level
max bước vào trong (nguyên tác thật sự ghi tiếng Anh vào, từ level max tớ thay thế cho từ giá trị max), nhưng nhìn thấy trên giường chỉ có một mình mẫu thân nàng ta, nào có gian phu nào chứ?

Thoáng sửng sốt, trên mặt thả lỏng chút, nhưng vẫn là mang theo giận dữ hỏi, "Nương, người đang làm gì vậy?!"

Trần Thị đang trong thời khắc hoan lạc, đột nhiên thấy khuê nữ xông vào, sợ tới mức toàn thân co rụt lại. Sau đó lập tức đem chăn quấn lấy người mình, sắc mặt vẫn còn ửng hồng, lúng túng hỏi, "A Nhu sao vậy?"

Kỷ Hướng Nhu hít sâu một hơi nói, "Nương người vì sao lại đối với Nhị biểu cữu tồn tại tâm tư xấu xa như vậy!" Nói xong liền mang theo tức giận như cuồng phong mà bước ra cửa, Văn Chiêu đứng ngoài cửa đành phải đi theo nàng ta.

Văn Chiêu ở cửa cũng biết rõ ràng ngọn nguồn, thở phào một hơi, cảm thấy ánh trăng sáng trong hơn một chút, chỉ cần cha chưa từng làm ra chuyện phản bội mẫu thân là được......

Quay về phòng, Văn Chiêu cảm thấy thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi. Nàng gặp qua chuyện xấu hổ kia, càng thêm cảm thấy biểu cô mẫu không ổn.

Rửa mặt xong liền lên giường nằm, lại nghe thấy vài tiếng gõ cửa.

Hóa ra là Kỷ Hướng Nhu, nàng ta sau khi bình tĩnh lại, sau đó cảm thấy trong lòng Văn Chiêu nhất định cũng vô cùng khó chịu, liền tới đây.

"Biểu muội, chuyện này là mẫu thân ta không tốt, ta thay bà đến nhận lỗi với muội......" Kỷ Hướng Nhu giương mắt nhìn nàng, trong mắt còn có chút nước mắt, dưới ánh trăng lấp lánh phát sáng. Xảy ra loại sự tình này, nàng cảm thấy trong lòng vừa khuất nhục lại vừa khổ sở, người cha đáng kính trong lòng nàng bị mẫu thân đặt ở nơi nào?

Mỗi lần nàng nhớ đến cha, tổ mẫu liền xoa đầu nàng, trong mắt mang theo bi ai mà nói, người sau khi chết sẽ thăng thiên, bọn họ thấy được tất thảy mọi chuyện phát sinh ở dưới đây, thấy được con cái có tiền đồ hay không, người nhà sống hạnh phúc hay không, cho nên bảo nàng phải sống thật hạnh phúc để cha trên trời có thể thấy được, mỗi một ngày đều phải vui vui vẻ vẻ mới được.

Nhưng mẫu thân lại như vậy, có dâm ý với người đàn ông khác, nếu cha thấy được, sẽ thương tâm thế nào đây......

Trong lòng Văn Chiêu cũng không thoải mái, nhìn thấy lệ quang trong mắt Kỷ Hướng Nhu, vẫn đành bất đắc dĩ thở dài, an ủi nàng ta, "Tỉ không cần để ý đến cảm nhận của ta, chỉ cần trong lòng tỉ vượt qua được chuyện này là tốt rồi......"

Rốt cuộc trong chuyện này kẻ bi thương sâu nhất vẫn là Kỷ Hướng Nhu.

Kỷ Hướng Nhu nhìn ánh mắt nhu hòa, khoan dung của Văn Chiêu, trong lòng càng không nhịn được chua xót, nước mắt càng rơi nhiều hơn, vội ôm lấy Văn Chiêu, đem nước mắt giấu trong lồng ngực nàng. Văn Chiêu từng chút từng chút vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng, nhẹ giọng trấn an nàng.

Tuy rằng trong yến hội, chuyện kia khiến Văn Chiêu ít nhiều có chút chú ý đến Kỷ Hướng Nhu, nhưng lúc này nàng chẳng qua là một hài tử vì phát hiện mẫu thân không chung thủy liền thương tâm khóc thút thít mà thôi.

Kỷ Hướng Nhu khóc xong một trận dường như cảm thấy có chút ngượng ngùng, xoa xoa mắt, nói với nàng, "Đêm nay tỉ ngủ ở đây được không?"

Giường đủ rộng, hai người có thể ngủ được, nhưng trước giờ Văn Chiêu chưa từng ngủ với người khác.

Nhìn thấy nàng gật đầu, Kỷ Hướng Nhu liền cùng Văn Chiêu nằm chung một giường. Nàng ta dường như khóc đến có chút mệt mỏi, lúc này đôi mắt khép hờ, giống như lúc nào cũng sẽ tiến vào mộng đẹp, nhưng cho dù như vậy, nàng ta vẫn có chút giận dỗi nói, "Mẫu thân như vậy, ta liền đi làm tiểu thiếp cho người khác, tức chết bà ấy!"

Văn Chiêu hiếm khi trông thấy Kỷ Hướng Nhu nhu nhược, ôn hòa lại giận dỗi như vậy, hơn nữa còn có chút tính trẻ con đáng yêu.

Ôm nàng ta, Văn Chiêu nói, "Gả chồng là chuyện của tỉ, tuy nhất thời giận biểu cô mẫu, nhưng cuối cùng lại hủy một đời của tỉ, Nhu biểu tỉ cũng không nên hành động theo cảm tính."

Giọng Kỷ Hướng Nhu nhỏ dần, lẩm bẩm đáp, "Đạo lý này tỉ đều hiểu, nhưng trong lòng giận đến nuốt không trôi, muốn nghĩ một chút biện pháp để trả đũa bà."

"Nếu bây giờ không giận bà ấy, cứ như vậy tha thứ cho bà, thế thật tiện nghi cho bà......"

Văn Chiêu nhắm hai mắt cười hỏi, "Cái gì "trả đũa", "tiện nghi", dù thế nào bà vẫn là mẫu thân của tỉ, trước khi muốn tổn thương bà ấy đều cần suy nghĩ cẩn thận."

Kỷ Hướng Nhu khẽ "hừ" một tiếng, "Nhưng bà lại nhẫn tâm tổn thương ta đó......" Nói xong liền không nói gì nữa.

Văn Chiêu nhìn gương mặt đang ngủ say của nàng ta, an nhiên tốt đẹp như vậy, cũng khó trách Trang Khởi sẽ động tâm. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Nhu biểu tỉ, hình như cũng vừa ý hắn ta.

Cũng không biết một kiếp này nàng không tham gia vào, hai người này không biết có thể đến cạnh nhau hay không.

Dù nói thế nào, Văn Chiêu cũng không muốn hai người này bên nhau, Trang Khởi không cam lòng ở dưới người khác như vậy, mà Nhu biểu tỉ lại không thể cho hắn trợ giúp gì, hơn nữa cữu cữu cũng sẽ không đồng ý để hắn cưới Nhu biểu tỉ. Dù không đề cập tới Trang Đình kia, nếu kiếp này thành tiểu thúc của Nhu biểu tỉ, bọn họ ngược lại cũng không có gì, Văn Chiêu nghĩ thế nào cũng thấy không ổn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện