Nhân Duyên Tiền Định

Tình Khó Ngăn Chặn


trước sau

Rất nhanh tổ phụ liền khởi hành, cưỡi trên chiến mã của ông, khôi giáp trên người bóng lưỡng, tóc bạc hai bên tai chải đến cẩn thận.

Văn Chiêu đứng cạnh Tần Thị. Trong lòng nghĩ thầm, đây là tổ phụ của nàng, một đời uy mã, cuối cùng cư nhiên lại thành nghịch tặc bị xử tử.

Chẳng qua kiếp này ông sẽ không có kết cục như thế nữa, bởi vì nàng nhìn ra tổ phụ đã tin thiêm văn kia. Ngoài ra còn có biến cố, có thêm một Trấn Quốc đại tướng quân xuất chinh, thái độ của tổ phụ đối với việc Đại ca không xuất chinh cũng không tương đồng.

Kiếp trước Đại ca vốn phải cùng tổ phụ xuất chinh, nhưng Đại tẩu trong lúc này được chẩn ra hỉ mạch, Đại ca nghĩ nếu bản thân xuất chinh liền là một hai năm, Đại tẩu phải một mình trải qua thời kì mang thai, hài tử sau khi sinh cũng không thấy cha, nhưng bên kia lại là chuyện quốc gia đại sự, đang rối rắm khó xử, một câu của Đại bá mẫu liền khiến hắn thông suốt.

"Nếu ngươi không xuất chinh, tổ phụ ngươi phái người khác thay vị trí ngươi thì có gì bất đồng? Nhưng ngươi nếu không thể ở lại bồi Thu Tang, đặt tên cho hài tử vừa sinh, vậy thì khác biệt rất rõ."

Tuy rằng tổ phụ cùng Đại bá đều không tán đồng với lời này, nhưng Đại ca lại quyết định ở lại. thế nên, tổ phụ đầu tiên là tức giận, sau đó lại lạnh nhạt nói hắn không có chí lớn, ánh mắt thiển cận như yến tước.

Nhưng lúc này Đại ca vẫn vì Đại tẩu mà ở lại, tổ phụ lại không nói gì, còn tán đồng gật đầu. Nhìn dáng vẻ của ông chính là lo lắng chuyến này hung hiểm, họa đến Đại ca.

Tổ phụ trước giờ đều không phải là người nói nhiều, lúc rời đi cũng chỉ khoát tay một cái với mọi người sau lưng. E rằng trong lòng ông hiểu rõ, lần từ biệt này, lần sau gặp lại đã không phải là năm Thừa Bình thứ mười hai rồi.

Hôm nay, Văn Chiêu cùng mẫu thân với Đại tẩu đi Vân Tưởng các xem xiêm y. Một khoảng thời gian không ra ngoài, nhìn thấy náo nhiệt trên phố lại có chút hoài niệm. Những bá tánh bình thường chỉ để ý đến ngày tháng mà họ trải qua, còn chuyện trên triều chẳng qua chỉ là đề tài trong trà dư tửu hậu thôi, bởi vậy họ tự tại hơn nhân gia quyền quý nhiều.

Đại tẩu có hỉ rồi, nên muốn mua xiêm y đơn giản, rộng rãi thoải mái một chút, nhưng những xiêm y thế này thường nhìn không đẹp, vì thế Tần Thị đứng bên cạnh nghiêm túc giúp nàng tham khảo.

Văn Chiêu chậm rãi không mục đích ở trong tiệm nhìn ngó xung quanh, hiện tại đang bán quần áo mùa xuân, từng kiện áo váy dường như cũng thêu trời xuân. Nhìn lên lần nữa, dường như nơi này vẫn treo làn váy mùa hạ mỏng manh. Mà khi ấy, mọi người đều có vẻ vui hơn so với bây giờ.

Lục Nhiên ở phòng trong nhìn cô nương hơi ngửa đầu kia. Nàng đang nhìn chiếc áo xuân treo bên trên, trong mắt cư nhiên lộ ra vẻ hoài niệm không nói rõ. Cổ nàng thon dài, bên ngoài ánh nắng khẽ lay chuyển.

Ngoài kia không nhìn được vào bên trong, ánh mắt Lục Nhiên vô thức không kiêng kỵ nhìn nàng.

Mà Văn Chiêu của hắn trước giờ đều nhạy bén, một lát liền hình như phát hiện ra gì đó, tầm mắt quét sang bên này một vòng, lập tức thu về.

Tầm mắt lơ đãng đảo qua kia lại khiến lòng hắn sống động nhảy lên.

"Chiêu Chiêu, cũng không biết Tam ca con ở bên ngoài có biết tự mua xiêm y cho mình không." Tầm mắt Tần Thị vừa chuyển nhìn thấy y bào của nam tử, vô thức nhớ đến Văn Tập cách đây ngàn dặm.

Văn Chiêu nhìn kiện trường bào trắng dài tay kia, trong lòng nghĩ Tam ca mặc cái này nhất định rất đẹp.

"Mẫu thân, người yên tâm đi, Tam ca cũng không phải là tiểu hài nữa, đương nhiên sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt." Nói xong lời này, nàng đột nhiên nhớ ra, năm nàng cập kê cũng là năm đội mũ của Tam ca...... Hắn bảo đến lúc nàng cập kê sẽ về, nhưng nếu hắn không nhận được thánh chỉ điều về kinh, hắn cũng chỉ đành lén lút quay về, sau đó lại phải vội đi. Thế còn lễ đội quan của hắn thì sao? Lễ đội quan cần phải làm lớn thật phong quang, lén lút quay về cũng không được. Đó là một ngày quan trọng trong đời một nam tử, Tam ca phải một mình trải qua ư?

Trong lòng Văn Chiêu như bị vướng lại, nàng bỗng muốn đến nơi của Tam ca quá.

Lục Nhiên thấy trong mắt nàng chứa tưởng niệm nồng đậm xót xa, trong lòng cũng nhói lên. Khi nào nàng mới đối xử với hắn trân trọng như đối với Văn Tập đây?

Ra ngoài Vân Tưởng các, bọn họ liền đến tửu lâu dùng cơm. Trong lúc đi đến nhã gian lầu hai, có khách nhân đang cười nói phủ Hoài An bá cùng phủ Uy Viễn hầu đã định xuống việc hôn nhân.

"Chậc chậc, xem như đoạn thời gian này cũng có một hỉ sử......"

"Còn không phải sao, những ngày gần đây, động tĩnh phía trên hơi lớn rồi."

Một người khác có vẻ kín miệng, đưa tay lên môi "Có một số việc, ít nói sẽ tốt hơn......"

Âm thanh sau lưng càng thêm mơ hồ, mấy người Văn Chiêu cũng đến nhã gian.

Nhã gian này cùng phòng cách vách chỉ cách nhau một bức rèm, vì vậy nếu âm thanh trò chuyện lớn chút liền có thể truyền đến. Bên kia dường như là một bàn nam tử, say rượu mặt đỏ bừng, lập tức bắt đầu nói chuyện hơi thô tục.

"Ta nói, vũ cơ đẹp nhất vẫn là trong nhà Lục thị lang. Mấy ngày trước, hắn chẳng phải thăng quan rồi sao, mấy người Hộ Bộ bọn ta liền náo muốn đến phủ hắn uống rượu, bọn ta nói muốn vui vẻ một chút, hắn liền gọi những vũ cơ kia ra......"

"Chậc chậc chậc, người nào người nấy eo nhỏ như rắn nước, hết lòng dán lên người bọn ta, vô cùng câu nhân. Mấu chốt là các nàng còn đút rượu cho bọn ta nữa!" Nói đến "đút rượu", vị quan này liền hắc hắc cười rộ lên.

Mấy kẻ bên cạnh cũng "ngươi hiểu ta hiểu" cười, vừa hưng phấn vừa hâm mộ "Lục đại nhân quả là diễm phúc không ít!"

"Còn không phải ư, ngươi cũng không nhìn người ta thăng quan nhanh thế nào. Cho nên muốn khoái hoạt vẫn là phải cố gắng chút."

Tần Thị thấy sắc mặt Văn Chiêu trầm xuống, liền tức giận nói "Những người này là ai chứ, nói toàn lời thô tục thế này!" Hơn nữa bọn họ ngoại trừ hai phụ nhân vẫn còn một người chưa xuất giá, khó trách Văn Chiêu nghe xong lại đen mặt.

"Nếu không nói với tiểu nhị một tiếng, chúng ta đổi nơi khác?" Thẩm Thu Tang cũng có chút ngượng ngùng. Văn Đạo trước giờ giữ mình trong sạch, cho nên nàng cũng chưa từng gặp qua những ý đùa yêu diễm này, chỉ là nghe tiếng cười của bọn họ cảm thấy có chút khó chịu.

Lúc này, sắc mặt của Văn Chiêu đã trở lại như thường, khụ mạnh một tiếng. Những người kia nghe thấy tiếng ho khan thanh thúy của nữ tử, tiếng cười bỗng dừng lại, lúc nói chuyện cũng không khó nghe như thế nữa.

Chỉ là trong lòng Văn Chiêu vẫn hệt như bị một tầng sa đen phủ lấy, không thể sáng lạn.

Nàng đứng trên lập trường Khương gia, quyết định đoạn tuyệt qua lại với Lục Nhiên, nhưng bây giờ nghe những chuyện "phong lưu" liên quan đến hắn vẫn
cảm thấy khó chịu......

Lúc hắn nói không chạm vào những mỹ nhân kia, câu "Yêu nhất chỉ mỗi Chiêu Chiêu, cũng chỉ có Chiêu Chiêu mà thôi" nàng vẫn chưa quên. Nhưng chỉ trong đoạn thời gian ngắn này, cảnh còn nhưng người mất rồi.

Đêm đến mưa đêm kéo dài.

Mưa xuân không sảng khoái như cơn mưa mùa hạ, Văn Chiêu bỗng hoài niệm mưa hè năm ngoái, "tí tách tí tách", dùng sức lực cực lớn rơi trên mặt đất, trên mái nhà, cũng rơi vào lòng nàng, từng giọt từng giọt một.

"Meo~"

Văn Chiêu bỗng nghe thấy một tiếng mèo kêu trong đêm. Chẳng lẽ Họa Cúc không ôm Bánh Bao về phòng ư? Ngoài trời vẫn đang mưa đó.

Cầm một chiếc ô, nàng bước ra ngoài đình viện, nhưng không thấy bóng dáng của Bánh Bao đâu. Chỉ có tiếng nước mưa tí tách hôn lên mặt giấy trên chiếc ô nàng.

"Meo~" Bánh Bao lại kêu một tiếng, Văn Chiêu dựa vào nơi phát ra âm thanh đi tìm.

Nàng cư nhiên không phát hiện, mái nhà của mình đã bị chim yến làm tổ, lúc này Bánh Bao đang ở trên tổ chim ấy, cũng không biết có làm vỡ trứng chim hay không.

Cái tổ này dường như có chút không chịu nổi trọng lượng của Bánh Bao, rơi chút mảnh vụn xuống.

"Bánh Bao, mau xuống đây." Văn Chiêu thu ô, đứng dưới mái hiên, gọi Bánh Bao.

Nào ngờ Bánh Bao nhìn nàng một cái cư nhiên nhảy lên mái nhà, sau đó ngồi trên giác mái từ trên cao nhìn xuống nàng bên dưới, toàn thân tuyết trắng của nó trông càng giống như một đóa hoa cao lãnh.

Ức chế trong lòng Văn Chiêu không có chỗ phát tiết, liền mượn ý đùa yếu ớt này, giẫm trên thân cây, chạy theo lên mái nhà.

Bánh Bao rốt cuộc chịu đưa mắt nhìn nàng. Hóa ra giữa người và mèo cũng là dựa vào thực lực để thần phục.

"Sao nào? So với công phu của ngươi thế nào?"

Bánh Bao nghiêng đầu nhìn nàng, lông trắng trên đỉnh đầu bị xối đến rủ xuống. Nó cảm thấy có chút không thoải mái, không thèm nhìn Văn Chiêu nữa, cả người nhảy xuống biến mất trong bóng đêm.

Văn Chiêu cảm thấy bản thân thật ngớ ngẩn, cư nhiên lại nói tiếng người với một con mèo.

Còn đêm hôm trời mưa chạy trên mái nhà.

Nhưng mà......tại sao nàng lại cảm thấy sảng khoái như vậy?

Một tia cười treo trên khóe môi nàng, Văn Chiêu dần dần nằm xuống.

Bởi vì đang mưa, ánh trăng ẩn sau mây đen, đêm nay hơi tối. Nhưng những hạt mưa này dường như chứa đựng ánh sáng mỏng manh, khiến nàng có thể thấy rõ hơn chút, từng giọt từng giọt như ngân châm đâm xuống nhưng cũng không khiến nàng thấy đau. Chỉ là dần dần, mắt nàng như bị mưa xối đến chỉ có thể mở hờ mắt xuyên qua lông mi nhìn không trung hỗn độn.

Văn Chiêu thả lỏng người, nhắm mắt lại, mưa bụi từng chút từng chút làm ướt người nàng, khiến nàng dính sát trên mái nhà.

Nàng cuối cùng có thể được một chút tĩnh lặng.

Trong yên lặng thế này, cảm quan của nàng dường như trở nên càng nhạy bén, vì vây nên nghe được tiếng gió nho nhỏ bên cạnh.

Văn Chiêu mở mắt nhìn hắn, "Chàng đến đây làm gì?"

Lục Nhiên đứng bên cạnh nàng, học nàng nằm xuống, nhắm mắt đáp "Bồi nàng."

"Chàng hẳn đã nhận được chiếc hộp kia nhỉ."

Người bên cạnh khẽ "ừ" một tiếng, liền không nói thêm lời nào.

Văn Chiêu ngồi dậy, hơi nhíu mày nhìn hắn. Hôm nay hắn cư nhiên khoác áo choàng trắng, trong đêm tối hệt như tản ra ánh sáng nhu hòa. Hắn hiếm khi mặc áo bào trắng, nhưng hiện tại lại tùy ý nhắm mắt nằm xuống, xiêm y đã có chút ướt, sợi tóc cũng hỗn độn, nhưng đẹp đến không tả xiết.

"Ngày mai còn phải vào triều, chàng vẫn nên về sớm chút."

Ngữ khí Văn Chiêu thanh lạnh, khóe miệng Lục Nhiên nhếch lên, "Là lo lắng ta cảm lạnh sao?"

Rõ ràng đã đưa hộp kia cho hắn, hắn còn ở đây làm gì, lời nói lại toàn là ý vị phong lưu ái muội. nàng nhớ đến những lời thô tục ban sáng nghe được, nhìn màn đêm, thần sắc lạnh hơn "Thỉnh Lục đại nhân quay về."

Nửa ngày không có câu trả lời, Văn Chiêu nghiêng đầu nhìn, bỗng bị hắn kéo vào trong lòng.

Trời đất quay cuồng, nàng liền bị hắn đè ở dưới thân, những giọt nước mưa kéo dài vô tận kia đều bị hắn chắn lại.

Không có nước mưa xối trúng, Văn Chiêu có thể trừng mắt nhìn hắn, Lục Nhiên che mắt nàng lại, sau đó nàng liền cảm nhận được sự mềm mại trên mặt, hắn dường như muốn hôn sạch nước trên mặt nàng.

Văn Chiêu chợt ngẩn người, sau đó phản ứng lại, đẩy hắn ra "Buông ra! Họ Lục kia! Đăng đồ tử!"

"Nếu nàng muốn đánh thức nha hoàn mình thì kêu lớn một chút." Thanh âm trên đỉnh đầu nàng trầm trầm, khiến nàng không phát ra tiếng, chỉ là vẫn không đẩy được hắn ra.

"Đừng loạn......để ta ôm nàng một chút......" Ngữ khí hắn đột nhiên có chút mệt mỏi, khiến trong lòng Văn Chiêu căng thẳng, động tác xô đẩy khựng lại.

Lục Nhiên cảm nhận được nàng không đẩy hắn ra, liền vùi mặt vào cần cổ nàng, dường như thả lỏng cơ thể chìm đắm trong khí tức thanh ngọt của nàng.

Không có hắn chắn lại, nước mưa lần nữa xối trên mặt nàng, Văn Chiêu chớp chớp lông mi dính ướt, cũng cùng hắn phóng túng.

Chỉ đêm nay thôi, tất cả đều không nghĩ đến nữa. Hắn chỉ là nam tử mà nàng yêu thích, không phải trung thư thị lang chạm vào bỏng tay, cũng không phải phe hoàng thượng, hắn chỉ là một người tên Lục Nhiên mà thôi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện