Người của Khương gia tìm ở đáy vực Tây Sơn ròng rã ba ngày, lại ngay cả một miếng vải rách cũng không tìm được chớ nói chi là nguyên một cỗ thi thể.
Cùng lúc đó, Khương nhị gia cũng ầm ĩ cả ngày muốn đích thân đến đáy vật tìm nữ nhi.
"Chiêu Chiêu chắc chắn chưa chết! Các ngươi để ta ra ngoài!" Khương nhị gia hung hăng ném ly đến bên chân gã sai vặt ở cửa, một tiếng "xoảng" vang giòn: "Rốt cuộc ta là chủ tử của các ngươi hay huynh ấy là chủ tử của các ngươi?!" "Huynh ấy" trong miệng ông đương nhiên là Khương đại gia.
Hai ngày nay ông giống như bị giam lỏng, ở trong căn phòng này không ra được, trên triều đình cũng được xin nghỉ bệnh xong rồi.
"Gọi huynh ấy tới cho ta! Ta là đệ đệ của huynh ấy, không phải là nhi tử của huynh ấy! Dựa vào cái gì mà giam lỏng ta?!"
Vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn từ xa đến gần: "Nhị đệ, đừng trách ta, với dáng vẻ bây giờ của đệ thì chỉ có đợi trong phủ ta mới có thể yên tâm."
Khương nhị gia nặng nề "Hừ" một tiếng: "Đã ba ngày rồi, ba ngày đều chưa tìm được nó, huynh còn cảm thấy là Chiêu Chiêu chết rồi sao?! Nói không chừng nó đang ở chỗ nào đó chờ chúng ta đến cứu, còn không đến thì sẽ thật sự xảy ra chuyện đấy! Hôm nay bất kể như thế nào đệ cũng phải ra ngoài!"
Khương đại gia thở dài một tiếng: "Nhị đệ, vách đá đó cao bao nhiêu đệ biết không? Đừng suy nghĩ nữa." Nhị đệ này của ông từ nhỏ đã xinh xắn, ông lại luôn muốn một muội muội, bởi vậy ông luôn nguyện ý bảo vệ nhị đệ hơn mấy phần. Mà lần này ông lại hung ác quyết tâm giam nhị đệ lại, thật sự sỡ hãi người tiếp theo xảy ra chuyện là nhị đệ, từ sau khi nhị chất nữ xảy ra chuyện, nhị đệ giống như thần trí không rõ, cả ngày lẩm bẩm "Chiêu Chiêu chưa chết", ông làm sao yên tâm để nhị đệ xuất phủ?
Hôm qua ông đã thăm dò nguyên nhân, hóa ra Yến thị kia năm ngoái đã sớm chạy khỏi điền trang, nhưng người hầu ở thôn sợ bị trách phạt nên giấu chuyện này đi. Ông không biết gần một năm nay Yến thị trải qua chuyện gì lại biến một quý phụ nhân thành một người phụ nữ ăn xin nghèo túng, nhưng thì hận trong lòng bà ta lại càng ngày càng tăng.
Tạo nghiệp chướng mà...
Sau khi Khương gia tìm kiếm không có kết quả, Lý Tương cũng phái người đi tìm. Trên danh nghĩa hắn là vị hôn phu của Văn Chiêu, bởi vậy không thể không làm chu toàn.
Nhưng hiện tại tâm tình Lý Tương rất kém lại là thật. Hôn sự này vốn cũng không phải là ý định ban đầu của hắn, nhưng bây giờ hắn lại vì hôn sự này mà bị người ta ngoài sáng trong tối mỉa mai đùa cợt. Ngay cả chính hắn cũng không nghĩ tới, vị hôn thê tốt của hắn có thể khiến cho tân quý quyền thế mạnh nhất đương triều từ bỏ con đường bằng phẳng sáng sủa vốn dễ như trở bàn tay mà cùng nàng nhảy xuống sườn núi. A, thoại bản năm nay lại có hình mẫu để phỏng theo rồi.
Tùy tùng bên cạnh thấy trong mắt chủ tử nhà mình tràn đầy hung ác nham hiểm thì vùi đầu sâu hơn.
Ngày hôm đó, vị lão lang trung kia lại một lần nữa bị Lục Nhiên cõng đến nhà A Bính.
"Người trẻ tuổi nhà ngươi, lại bắt nát lão gì khọm ta đấy." Lão lang trung nhếch miệng, đi về phía giường.
Lão lang trung quơ quơ tay trước hai mắt mở to của Văn Chiêu, trầm ngâm nói: "Phu nhân nhà ngươi hơi thất tâm... chậc chậc, quả nhiên là lắm tai nạn." Trong mắt của ông tràn đầy sự tiếc hận.
Dáng vẻ này của Văn Chiêu đã hơn một ngày, Lục Yên càng ngày càng cảm thấy không thích hợp, lúc này mới mời lang trung kia tới. Lang trung này cũng thật sự có mấy phần bản lĩnh, mỗi lần chưa tới thời gian một chén trà đã có thể kết luận chứng bệnh.
"Thất tâm? Trị thế nào?"
Lão lang trung này cũng là lần đầu tiên nhìn thấy phu thê vui tai vui mắt như thế, nếu như người trên giường cứ như vậy mà hương tiêu ngọc vẫn thì ông cũng sẽ có chút không đành lòng.
"Đây là tâm bệnh, không có thuốc chữa. Ôi, ngươi nghĩ cách kíƈɦ ŧɦíƈɦ nàng ấy một chút đi, nếu thời gian dài thì sợ là sẽ luôn như vậy..."
Luôn như vậy...
Giống như một người chết sống lại.
Lão lang trung thấy dáng vẻ nam tử trước mắt này thất hồn lạc phách, lại thở dài một tiếng, phất tay một cái nói: "Đừng tiễn lão già này, ở bên cạnh phu nhân của ngươi nhiều một chút đi..." Nói xong liền lắc đầu rời đi.
Lục Yên vẫn đứng đó một lúc mới nhẹ nhàng ngồi bên giường Văn Chiêu.
Nàng vẫn nhìn thẳng lên xà nhà, giống như không nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi của hắn và lang trung. Trong mắt nàng thanh tịnh như nước, sạch sẽ như băng, phảng phất như có thể rửa sạch tất cả ô uế trên thế gian. Chỉ là, Lục Nhiên lại không thể nhìn thấy bóng dáng của mình trong mắt nàng.
"Rốt cuộc nàng mơ thấy cái gì, nói cho ta biết, chúng ta cùng nhau đối mặt, có được không..." Trong đôi mắt như đầm nước này như có một gợn sóng trong chớp mắt, nhưng sau đó lại yên tĩnh.
"Chiêu Chiêu, nàng còn phải báo thù, còn phải bảo vệ Khương gia, nàng nhanh tỉnh lại một chút..."
"Chiêu Chiêu, nếu nàng còn không tỉnh, ta sẽ đi tìm những vũ cơ kia..."
A Bính nâng quyển sách, lại nghe thấy sát vách không ngừng truyền đến tiếng nói chuyện, cũng chỉ có tiếng của một người, không hề được đáp lại.
"Ôi, tình thâm không thọ..." A Bính cảm thán một tiếng, lại một lần nữa đọc sách.
Lúc nửa đêm, A Bính tắt đèn chuẩn bị nghỉ ngơi, lại nghe thấy một vài động tĩnh, thò đầu ra tìm tòi, đúng là đôi phu thê ngủ nhờ kia.
Sao bọn họ lại rời đi vào lúc này? A Bính đứng dậy đẩy cửa phòng ra, đang muốn đuổi theo, lại thấy một chồng ngân phiếu trên bàn ở nhà chính, lập tức trợn mắt há mồm.
Lục Nhiên ôm Văn Chiêu xuyên qua đêm tối, cuối mùa thu dưới chân núi Tây Sơn không có một ngọn cỏ, đạp lên đất đá làm lòng bàn chân người ta phát lạnh.
"Chiêu Chiêu, chúng ta về nhà rồi." Trong đêm lạnh vang lên tiếng người, dịu dàng mà ấm áp, trong lúc nhất thời ánh sao cũng nhu hòa hơn một chút.
Bây giờ đã cấm đi lại vào ban đêm, tiểu tốt trông coi cổng thành ngáp một cái, lập tức đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt đi, cũng chính trong cái chớp mắt này, một bóng trắng chợt lóe lên, tiểu tốt phát hiện ra không ngừng quan sát xung quanh, cũng chỉ có một cơn gió: "Ôi, con mắt này càng ngày càng hoa rồi."
Ban đêm đường đi không có một ai, chỉ có gió thu rì rào, lá cờ bên ngoài quán rượu đã đóng cửa đang bay phấp phới. Ánh trăng chiếu bóng hai người họ trên mặt đất, trong sự vắng lặng có thêm một phần ấm áp gắn bó thắm thiết.
Đi về phía trước chính là phố xá náo nhiệt không có ban đêm, bên ngoài quán rượu hoa lâu vẫn còn người đang ra ra vào vào, ánh mắt Lục Nhiên nhìn thẳng về phía Phi Lai lâu trong bóng đêm. Phi Lai lâu sửa chữa mới hoàn toàn vẫn là nơi mà người trong Kinh thành yêu thích, lúc này chỉ có gian phòng của chưởng quỹ lộ ra ánh nến.
Thời gian trôi qua nửa năm, Văn Chiêu lại một lần nữa đi vào Phi Lai lâu, chỉ là lần này cho dù nàng trợn tròn mắt thì chưa hẳn có thể thấy rõ dáng vẻ của Phi Lai lâu sau khi chỉnh sửa.
Hiện tại trong Kinh thành, chuyện được nói đến nhiều nhất chính là Khương nhị cô nương rơi xuống sườn núi và Trung thư Thị lang tuẫn tình, truyền qua truyền lại thành một hiện tượng sầu triền miên, khiến bao nhiêu tiểu cô nương vì bọn họ mà thương tâm rơi nước mắt.
Chưởng quỹ nghe thấy tiếng gõ cửa, mang theo đèn đi mở cửa, thấy ngoài cửa đúng là chủ tử của bọn họ, hai tay ôm một cô nương, trên tóc đen đầy ánh sao. Lục Nhiên liếc nhìn ông một cái rồi đi lên lầu, chưởng quỹ cẩn thận đóng cửa lại, quay đầu phân phó tỳ nữ chuẩn bị nước nóng và y phục.
Lục Nhiên ôm Văn Chiêu đi vào gian phòng của hắn, đi thẳng tới bên giường, sau đó cực kỳ nhẹ nhàng đặt Văn Chiêu lên giường.
Chưởng quỹ đợi ngoài cửa, thấy Lục Nhiên không có bất kỳ động tác gì nữa, lúc này mới lên tiếng: "Chủ tử, bây giờ Kinh thành đều đang nói ngài đã..."
"Vậy thì xem như ta chết rồi đi." Lục Nhiên chỉ nhìn Văn Chiêu, ánh mắt bình tĩnh, giọng nói cũng không có một chút gợn sóng nào.
Chưởng quỹ mở to mắt: "Chuyện này..."
"Ngươi không cần quan tâm, lui ra đi."
Chưởng quỹ đành phải đè nghi vấn trong lòng xuống, khom người rời đi.
Qua một lúc, trời cũng sáng rồi, Lục Yên không bối rối chút nào, ngồi bên giường, đột nhiên có chút chán nản. Lúc này trong phòng vắng vẻ yên tĩnh, chỉ có ánh nến khẽ đung đưa.
Lục Yên lên tiếng phá vỡ sự tĩnh mịch làm người ta phát rét này.
"Khương Văn Chiêu, nàng thật là lòng dạ độc ác." Giọng nói hắn vẫn dịu dàng thanh nhuận, lại hàm chứa sự