Văn Chiêu hạ màn xe xuống, chậm rãi nhắm mắt lại.
Xe ngựa đã bắt đầu tiến lên phía trước, nàng cũng rời xa nơi ồn ào náo động này. Kinh thành này có tất cả nụ cười nước mắt của nàng, ngày hôm nay nàng phải đi đến một nơi xa xôi, nhưng Văn Chiêu cũng không cảm thấy buồn, bởi vì tam ca của nàng đã sinh sống ở nơi hoang vu như thế nửa năm rồi, mà nàng rất nhanh sẽ có thể nhìn thấy tam ca.
Lần này nàng muốn đưa tam ca về nhà.
Hôm qua Văn Chiêu đến từ đường, sờ lên bài vị của mẫu thân, nửa ngày không nói gì. Khương nhị gia đứng sau lưng nàng chỉ cho rằng nàng sắp đi xa, trong lòng luyến tiếc. Văn Chiêu ấn bài vị vào trong ngực, im lặng rơi lệ ở góc độ mà Khương nhị gia không nhìn thấy.
Bí mật năm xưa này nàng tiếp tục che giấu đi, Nếu phụ thân và tam ca đã gánh vác cực khổ như vậy, nàng sao có thể để cho sự cố gắng của họ trôi theo dòng nước chứ.
Trong sự lay động rất nhỏ của xe ngựa, Văn Chiêu từ trong ngực lấy ra một miếng ngọc bội. Chất ngọc của ngọc bội đó trong suốt vừa ý, bên trên có thể lờ mờ thấy được "Ngũ Nhi A Nhiên", đương nhiên đó là miếng ngọc bội Lục Nhiên cho nàng.
Văn Chiêu nhớ tới ánh mắt nặng nề của Lục Nhiên sau khi biết quyết định của nàng, hôm qua còn nhấn nàng trên giường bắt nạt giống như phát tiết. Văn Chiêu thở dài, nàng biết, nàng chẳng ngó ngàng gì mà đi đến Lũng Hữu xa xôi quả thật có chút có lỗi với Lục Nhiên.
Trong Kinh thành nàng và Lục Nhiên bị tán gẫu không minh bạch, bây giờ nàng vừa đi, trung tâm của dư luận chính là một mình Lục Nhiên. Mà Lục Nhiên còn thử nghiệm xem như đây là thời cơ, đọ sức một hai trong chuyện tứ hôn. Hoàng mệnh khó trái, một hành động sơ sẩy như vậy của hắn cũng có thể chọc giận Hoàng thượng, nhỏ thì ảnh hưởng đến con đường làm quan, lớn thì nguy hiểm đến tính mạng. Nói cho cùng, hắn vốn không nên phiền lòng lo lắng như vậy, là nàng liên lụy đến hắn.
Có thể coi là như thế, coi như Lục Nhiên bất mãn việc nàng sẽ đến Lũng Hữu xa xôi nhưng hắn vẫn phái ám vệ tùy thân bảo vệ cho nàng, không để cho nàng gặp phải hiểm cảnh.
Ngọc bội bị nàng nắm đến nóng lên, Văn Chiêu cẩn thận cất nó vào trong ngực.
Văn Chiêu suy tính một phen, cảm thấy gần đây Khương gia chắc là sẽ không có việc gì lớn, bởi vậy mới yên lòng đi xa. "Việc lớn" mà trong lòng Văn Chiêu nghĩ chỉ là việc nguy hiểm cho Khương gia, đại tẩu sinh con đương nhiên không tính. Văn Chiêu nghĩ đến đại ca chăm sóc đại tẩu vô cùng tốt, bản thân đại tẩu lại là người hiểu y lý, hơn nữa đời trước đại tẩu chính là sinh ra được tiểu tử mập mạp vào cuối năm, bởi vậy nàng đi vẫn sẽ không để lại ảnh hưởng gì.
Nhưng nàng ngàn tính vạn tính lại không tính ra, bởi vì vụ tai tiếng Hoàng thường luyến đồng sớm bị Thái tử tung ra mà cảnh thái bình giả tạo của Hoàng thượng hoàn toàn chọc giận Quách Dần, sau khi Hoàng thượng trúng độc thì cầu thuốc khắp nơi. Những chuyện liên tiếp này cuối cùng nguy hiểm cho đại tẩu.
Hoàng thượng vốn gửi gắm hy vọng trên người tiền công chúa Tây Nhung nhưng ông ta không nghĩ tới công chúa Tây Nhung này sẽ không lấy ra được thuốc giải, hơn nữa ngay cả phương pháp điều chế thuốc giải cũng không nói ra được. Hoàng thượng trong cơn tức giận mà hạ chỉ tăng binh Tây Bắc, lệnh cho Vinh Quốc công và Trấn Quốc đại tướng sớm ngày chiếm được Tây Nhung.
Nhưng độc của ông ta rốt cuộc không thể đợi được. Trong lòng Hoàng thượng rất không cam lòng, ông ta đều có đan dược trường sinh bất lão rồi, ông ta đều có thể bất tử rồi, bây giờ lại bị một loại độc mãn tính gây khó xử như vậy.
Lúc này, ông ta nhớ tới nơi Tây Bắc xa xôi có Thẩm thần y ẩn cư trên núi Thiên Sơn.
Thẩm thần y này mặc dù tính tình quật cường cố chấp, ông ta gửi chiếu lệnh của thiên tử cũng không thể mời ông xuống núi. Nhưng Thẩm thần y danh vọng rất cao, Hoàng thượng lại không thể dùng đây làm lý do để tru diệt thần y, chọc cho người trong thiên hạ bất mãn, giễu cợt ông ta hẹp hòi.
Nhưng bây giờ không giống lúc trước nữa, Thẩm thần y quá bất cẩn, vậy mà yên tâm gả nữ nhi của mình tới Kinh thành. Chỉ cần tiến vào cái lồng vàng Kinh thành này, bọn họ muốn thế nào còn không phải nghe theo Hoàng thượng sao?
Ám vệ của Hoàng thường rất có bản lĩnh, thần không biết quỷ không hay mà bắt Thẩm Thu Tang mang thai bảy tháng đi. Lúc ấy đúng lúc nửa đêm, Khương Văn Đạo đột nhiên trong lòng hoảng hốt, toát mồ hôi lạnh ngồi dậy thì đã thấy bên cạnh đã không có ai rồi.
Khương gia lại một lần nữa lâm vào hỗn loạn.
Có thể âm thầm bắt một người đi trong phủ Quốc công, lại nhanh đến mức Thẩm Thu Tang không kịp phát ra tiếng nào, người này hoặc là kỳ nhân giang hồ hoặc là cao thủ đại nội, hoặc là người của quyền thần nào đó bí mật nuôi dưỡng.
Đám người Khương gia nghĩ không ra một phụ nhân nội trạch như Thẩm Thu Tang sao có thể chọc phải những người này, hơn nữa Thẩm Thu Tang bởi vì mang thai mà đã lâu không ra ngoài tiếp xúc với ai rồi. Như vậy....
"Có liên quan đến Thẩm thần y, mục đích của người đó là Thẩm thần ý." Lục Nhiên đấm cái bàn, hắn đã nói phải giúp Văn Chiêu chăm sóc tốt cho Khương gia, thật sự không nghĩ đến mấy ngày ngắn ngủi như vậy, Khương gia lại xảy ra chuyện dưới mí mắt hắn.
Quách Dần cắn răng, oán hận nói: "Nhất định là cẩu Hoàng đế kia làm! Công chúa kia không có thuốc giải, ông ta liền đánh chủ ý lên thần y. Nếu ông ta ép thần y ra khỏi núi thì độc trên người ông ta hiển nhiên có thể giải rồi!"
Nhìn thấy dáng vẻ Quách Dần cắn răng nghiến lợi, Lục Nhiên thở dài một hơi: "Hoàng thượng vì mạng sống đương nhiên là chuyện gì cũng làm ra được. Ngược lại là phụ nhân bị bắt đi kia, nàng ấy là đại tẩu của Chiêu Chiêu, lại là phụ nữ có thai. Nếu nàng ấy xảy ra chuyện gì thì Chiêu Chiêu sẽ khổ sở."
Quách Dần "Hừ" một tiếng, liếc mắt nhìn qua: "Lục Hoài Khanh! Sao trong đầu ngươi toàn là nữ nhân vậy? Ngươi không muốn làm đại sự sao? Nhưng tuyệt đối đừng say mê trong ôn nhu hương không tỉnh nữa!"
Lục Yên lặng yên trong thoáng chốc, nhìn thẳng vào Quách Dần: "Hiện tại ta đã không phải một thân một mình nữa, đương nhiên sẽ có điều lo lắng. Nhưng mà ngươi yên tâm, trong chuyện đại sự ta chưa làm gì sai."
Lục Yên đứng dậy mở cửa sổ ra, bên ngoài khó có được ngày nắng ấm áp, ánh mặt trời vàng chói