Chiêu Chiêu bị thương ở nơi mà hắn không nhìn thấy, chịu khổ, trong mắt Khương Văn Dập tràn đầy sự tự trách thống khổ.
Một tay ôm lấy Văn Chiêu, máu của nàng dính vào y phục xanh nhạt của hắn, Khương Văn Dập cúi đầu nhẹ nhàng cọ xát lên đỉnh đầu mềm mại của Văn Chiêu, dịu dàng nói: "Chiêu Chiêu, chúng ta về nhà."
Lúc ngẩng đầu lên, đáy mắt Khương Văn Dập một mảng kiên định dứt khoát. Hắn muốn bảo vệ Chiêu Chiêu, không chịu sự ngăn cản của bất kỳ kẻ nào nữa.
Khương Văn Dập đi qua cánh cửa, lại cảm nhận được người trong ngực nhẹ nhàng nắm chặt vạt áo trước của hắn. Văn Chiêu cố hết sức ngẩng đàu lên, nhìn thẳng vào trong mắt tam ca, mở miệng mang theo sự khẩn cầu: "Tam ca, chúng ta về nhà, chúng ta về Kinh thành..."
Ánh mắt Khương Văn Dập lóe lên một chút giãy giụa, gần như muốn lập tức gần đầu thỏa mãn ý nguyện của Văn Chiêu, cuối cùng chỉ nhắm mắt lại nói: "Chiêu Chiêu muội đừng nói chuyện."
Văn Chiêu được đặt nhẹ lên trên giường màu trắng mùi thơm ngát, thoáng đảo qua xung quanh liền cảm thấy vật dụng trong phòng tam ca quá đơn giản rồi.
"Vốn là nội thương chưa lành, còn dễ dàng tức giận, đương nhiên sẽ thổ huyết." Lang trung thu dọn hòm thuốc xong, nhìn về phía Khương Văn Dập: "Ta phải nói, đôi phu thê trẻ các ngươi vẫn là ít mồm mép một chút đi, tức giận ra nguy hiểm tính mạng lại đau lòng, hà tất chứ. Ngày hôm trước người kia tức xỉu rồi, hôm nay thậm chí còn tức hộc máu..."
Khuôn mặt lặng yên của Khương Văn Dập hiện lên ửng đỏ, giải thích: "Không, không phải..."
Văn Chiêu bị lang trung phỏng đoán lung tung còn không giữ mồm giữ miệng này chọc cho cười lên, lại bởi vì nội thương mà ho khan không thôi, lang trung kia thấy thế vội vàng nói: "Ôi tổ tông của ta, ngươi ít nhúc nhích một chút đi."
Lời giải thích của Khương Văn Dập bị một màn này cắt ngang, lại muốn mở miệng giải thích thì thời cơ cũng đã không đúng rồi, cuối cùng chỉ có thể nghẹn đỏ mặt tiễn lang trung đến cổng.
Văn Chiêu thấy lúc tam ca quay lại trên mặt còn mang theo ửng đỏ nhẹ, khuôn mặt như ngọc lại thêm mấy phần diễm sắc, mở miệng cười: "Tam ca huynh tích cực với ông ấy làm gì, nghe xong cười cười rồi cho qua thôi."
Một cái chớp mắt tiếp theo Văn Chiêu lại đột nhiên "A" lên một tiếng: "Tam ca! Vết thương của huynh! Còn chưa gọi lang trung xem vết thương cho huynh đâu."
Khương Văn Dập không để ý chút nào nói: "Vết thương nhỏ mà thôi, tự huynh cũng có thể xử lý được." Lại nói cái miệng của lang trung kia thật sự khiến hắn khó chống đỡ, hắn cũng không dám mời người kia về nữa.
Văn Chiêu nhíu mày: "Vết thương ở sau lưng, tự mình xử lý thế nào được?"
"Tùy tiện tìm một gã sai vặt là được rồi."
Văn Chiêu suy nghĩ chốc lát, trên mặt do dự gật đầu.
Một lúc sau, gã sai vặt ở cửa ra vào đưa chén thuốc đã nấu xong đến, Khương Văn Dập nhận lấy chén thuốc, đi đến bên giường, còn ôn nhu nói như dỗ dành hài tử: "Ngoan ngoãn uống thuốc."
Văn Chiêu bật cười, trừng tam ca một cái: "Tam ca huynh cho rằng muội mấy tuổi đấy." Nói xong liền nhận lấy chén thuốc, lại bị tam ca nghiêng người tránh đi.
"Để huynh đút cho muội đi. Rất lâu chưa đút cho muội rồi, hơi nhó."
Bị tam ca coi là tiểu hài tử, trên mặt Văn Chiêu hơi nóng lên, nhưng vẫn mím môi gật đầu.
Dáng vẻ tam ca thổi thuốc chuyên chú ôn nhu, mặt mày như thủy mặc bị hơi nóng làm mờ mịt đến ướŧ áŧ mông lung. Trong chớp mắt như vậy Văn Chiêu nhìn thấy cái bóng của Lục Nhiên trên người tam ca, lập tức mặt càng nóng hơn. Cũng không biết có phải nàng trúng độc của Lục Nhiên hay không mà có thể nhớ tới hắn như vậy!
Khương Văn Dập đút một muỗng thuốc đến miệng Văn Chiêu, thấy trên mặt nàng lại như ánh sáng đầy trời, thẹn thùng đến rung động lòng người, mấy muỗng sau đều có chút không tập trung.
"Tam ca, huynh phải nhớ kỹ, sau này tam tẩu của muội không thể là Ngụy Anh Hoành kia, quá ngang ngược, không xứng với huynh." Văn Chiêu cúi thấp đầu ngoan ngoãn uống từng ngụm thuốc, giống như một con hươu con uống nước.
"Được." Khương Văn Dập gần như là không do dự liền đồng ý với nàng.
Văn Chiêu nghe thấy giọng nói này của tam ca gần như là nuông chiều, ngẩng đầu mặt mày cong cong nhìn hắn: "Tam ca thật là tốt."
Khương Văn Dập tựa như chăm chú lại tựa như nói đùa: "Chiêu Chiêu chính là bảo tam ca cả đời không cưới, tam ca cũng sẽ đồng ý."
Văn Chiêu nghe được câu này lại ngốc nghếch cười lên: "Tam ca à, huynh chưa có cô nương mình thích mới có thể nghĩ như vậy. Chờ sau khi huynh có người thương rồi, Chiêu Chiêu sợ là ngăn cản như thế nào cung không được. Lại nói, Chiêu Chiêu cũng không phải là một muội muội không thèm nói đạo lý, hừ ~"
Khương Văn Dập cười theo, không nói gì, lại một muỗng thuốc đút cho Văn Chiêu.
Văn Chiêu hình như là dần dần khôi phục sức sống, chuyển hai chân đến bên ngoài giường, ngồi ở mép giường uống thuốc, hai cái chân còn an nhàn lắc lư trước sau.
"Tam ca à, Lý Tương nói nơi này của huynh có rất nhiều chân dung của muội? Cho một nhìn một cái đi, muội muốn kiểm tra xem tam ca vẽ có giống ta hay không."
Văn Chiêu tùy ý nói một câu lại khiến Khương Văn Dập lỡ tay làm đổ chén thuốc.
"Xoảng" một tiếng, chén thuốc vỡ thành mấy mảnh, nước thuốc bên trong chảy trên mặt đất.
Văn Chiêu kêu lên một tiếng, trong mắt mang theo sự đáng tiếc, lập tức lại cười an ủi Khương Văn Dập: "A... được rồi, dù sao thì muội cũng đã uống hơn nửa chén rồi."
Nhưng tam ca trước mặt nàng vẫn buông thỏng tay, gần như gầm nhẹ lên: "Lý Tương vẫn là nói với muội rồi/"
Văn Chiêu "Ừ" một tiếng, nghi hoặc nói: "Tam ca, huynh làm sao vậy?" Văn Chiêu đưa tay nâng mặt tam ca liền thấy trong mắt tam ca đều là sự thống khổ và phẫn nộ đè nén.
Từ trước đến nay tam ca tính tình tốt, chưa từng tức giận mãnh liệt như vậy, trong một cái chớp mắt này Văn Chiêu gần như nín thở: "Tam... tam ca?"
Một cái chớp mắt tiếp theo, lửa giận trong mắt Khương Văn Dập liền trút bỏ sạch sẽ, áy náy mở miệng: "Dọa đến Chiêu Chiêu rồi à?"
Văn Chiêu lắc đầu, khóe miệng tam ca nhếch cười, nắm tay nàng nói: "Được rồi, tam ca dẫn muội đi xe." Văn Chiêu được hắn mang xuống giường, nhìn bóng lưng trầm mặc của tam ca, trong lòng đột nhiên có chút bối rối không nói rõ được cũng không tả rõ được.
Khương Văn Dập mang theo Văn Chiêu tiến vào thư phòng hắn. Thư phòng của hắn chưa từng có phép bất kỳ kẻ nào đặt chân, đương nhiên Lý Tương sâu không lường được kia coi là chuyện khác. Khương Văn Dập đẩy cửa ra, chân dung đầy trên vách tường liền đập vào tầm mắt Văn Chiêu.
Văn Chiêu kinh ngạc thốt lên một tiếng, lập tức giống như đứa bé vui vẻ chạy tới chạy lui trong thư phòng nhìn ngó.
"Tam ca, đây là buồng nhỏ trên thuyền chúng ta từ ở cùng nhau, ánh nến này vẽ đến thật sự ấm áp."
"Tam ca, huynh thậm chí ngay cả dáng vẻ muội ăn cơm cũng vẽ được! Khóe miệng còn dính đồ ăn, không được không được, bức tranh này phải bỏ đi..."
"Muội chưa từng nhăn mặt ở phía sau hòn núi giả, chính muội cũng quên rồi, chẳng lẽ tự tam ca nghĩ ra được à."
"Còn có khuôn mặt này, muội lại khóc thành mèo mướp rồi, tam ca, sao huynh lại vẽ những thứ này..." Văn Chiêu mang theo oán trách quay đầu, lại thấy trong mắt tam ca có ánh nước mơ hồ.
"Tam ca..." Văn Chiêu