Thẩm thần y mang theo hai tiểu đồng, ngồi xe ngựa, một mạch gắng sức đuổi theo, lại bị người ta chặn lại ở vùng ngoại ô Kinh thành.
Người này mặc áo xám, tướng mạo bình thường, khiến cho người ta vừa gặp liền quên, tiến lên không nói hai lời liền đuổi lão bá điều khiển ngựa. Thẩm thần y sống đến lớn tuổi như thế, mặc dù đa số thời điểm không hỏi thế sự, những vẫn có mấy phần nhạy cảm, lúc này cảm thấy trong mắt người này có lệ khí ẩn ẩn, hơi thở nội liễm, tuyệt không phải là trộm cướp.
"Ngươi là ai? Ngăn lão phu lại nếu làm chậm trễ việc của quý nhân, ngươi có mấy cái đầu cũng không đủ rơi đâu!" Thẩm thần y hùng hùng hổ hồ, nhưng một lão đầu xấu tính.
"Ta chính là làm việc cho quý nhân." Sau khi người áo xám nói câu này thì không nhiều lời nữa, nhìn thẳng về phía trước, vung roi ngựa lên, xe ngựa một lần nữa tiến lên.
"Vậy thì đây là đi đâu?"
Người áo xám cũng không quay đầu lại.
"Ta muốn nhìn thấy khuê nữ của ta trước, nếu không thì sẽ không chữa trị cho chủ tử của ngươi! Dẫn ta đi gặp nó!"
Thân hình người áo xám không nhúc nhích, vẫn luôn điều khiển ngựa, cũng không biết muốn điều khiển xe ngựa đi đâu.
"Dừng dừng dừng! Dừng lại!"
Người áo xám này không chịu lộ ra nửa chữ, sau khi nghe ông quát dừng cũng không đoái hoài chút nào, sau khi Thẩm thần y nổi giận một trận lại cười lạnh nói: "Nếu bởi vì ngươi mà khiến cho chủ tử của ngươi chịu thêm một chút khổ sở mới chữa khỏi thì ngươi có nên vì thế mà chịu trách nhiệm không?"
Động tác vung roi của người áo xám hơi ngưng lại, quay đầu sang: "Ông muốn hỏi điều gì?"
"Dẫn ta đi gặp nữ nhi của ta, ta muốn xác nhận sự an toàn của nó."
"Ta không biết vị trí của nàng ta, nhiệm vụ của ta chính là dẫn ông đi gặp chủ tử. Đây cũng là sự sắp xếp của chủ tử."
Thẩm thần y thổi thổi râu mép, cả giận: "Lão hồ ly!"
Người áo xám lạnh lùng trả lời ông: "Thần y yên tâm, nếu là thẻ đánh bạc thì sẽ không để cho nàng ta xảy ra chuyện gì."
"Chỉ hy vọng là như thế." Thẩm thần y qua loa trả lời một câu rồi dựa vào vách xe không lên tiếng nữa.
Trên đường, người áo xám này bảy lần ngoặc tám lần rẽ, cuối cùng còn che mắt ba người Thẩm thần y rồi mới dẫn bọn họ tiến vào một khu dân cư.
Thẩm thần y lấy khăn đen xuống, đảo mắt trong phòng một vòng, bĩu môi xùy nói: "Ta đã biết hắn là ai rồi, còn làm như thần thần bí bí."
Vừa dứt lời, trong phòng truyền ra một tiếng cười ha ha trầm thấp: "Ép Thẩm thần y rời núi thật sự là bất đắc dĩ, mong rằng Thẩm thần y thứ lỗi. Chỉ là việc này thực sự không tiện truyền ra bên ngoài, ta cũng chỉ có thể như vậy thôi."
Hoàng thượng cũng không tự xưng "trẫm", mà là xem mình như người bình thường.
"Đương nhiên, neus Thẩm thần y muốn nói với người ngoài về việc này thì sợ là không có mấy ai sẽ tin tưởng đâu."
Ông ta nói những chuyện hoang đường ông ta phạm phải một cách hời hợt qua loa, Thẩm thần y nghe được thì nghiến răng, phản bác: "Ngươi không sợ làm rét lạnh tâm của thần tử?"
Hoàng thượng lại cười ha ha lên, thản nhiên nói: "Sợ cái gì, thiên hạ này đều là của ta, còn sợ bọn chúng hay sao? Cũng chính là cùng người hiểu chuyện như Thẩm thần y ta mới có thể nói những lời thật lòng này, trên triều đình đương nhiên vẫn phải biểu hiện ra dáng vẻ của một minh quân hiền đế, quả thật là vô cùng mệt mỏi."
Lời ông ta nói đã vô cùng hoang đường rồi, Thẩm thần y hít sâu một hơi, ông thật sự hy vọng người nghe được mấy câu này không chỉ một mình ông, còn có những thần tử trung thân ái quốc, những bách tính kính sợ lại thành kính hoàng quyền kia.
"Người đời đều nói y thuật của Thẩm thần y cao minh, lại rất khó mời được, bây giờ ta may mắn được thần y tương trợ, độc trên người này chắc là không thành vấn đề rồi. Thẩm thần y, xin mời." Hoàng thượng nói xong, duỗi tay ra, trên mặt vẫn là thần sắc hài lòng. Thẩm thần y lại nghe được sự uy hiếp từ trong lời nói này, Hoàng thượng nói "Độc này không thành vấn đề", nhưng nếu độc này ngay cả ông cũng không giải được thì ông và Thẩm Thu Tang cũng sẽ không có kết cục tốt.
Lại không cam tâm việc ông cũng không có lực chọn nào khác, bước đi của Thẩm thần y thong thả đến bên người Hoàng thượng, vươn tay nhẹ khoác lên trên cổ tay của ông ta.
Chỉ là trong chơp mắt này, ông đã biết trong người Hoàng thượng là loại độc gì. Độc này xuất phát từ Tây Nhung, ông ở nơi rất gần Tây Nhung bởi vậy có mấy phần quen thuộc với loại độc này, thế nhưng...
"Hoàng thượng có biết trong cơ thể của ngươi không chỉ có một loại độc không? Giải độc sợ là phiền phức..."
Hoàng thượng nghe xong lời này thì thoáng ngồi thẳng người, hỏi ông: "Không chỉ một loại? Còn có cái gì nữa?"
"Chắc là ngày bình thường Hoàng thượng uống một vài đan dược nhỉ, bởi vì trong cơ thể của ngươi có tích tụ thuốc độc. Loại đan dược này có thể gây ảo ảnh, dẫn đến nghiện, trong ngắn hạn có thể cải thiện thần sắc, làm dịu cơn đau, dùng lâu dài lại cực kỳ có hại."
Hoàng thượng nhớ tới Thiên sư vì ông ta mà luyện chế đan trường sinh, nghĩ kỹ lại, ông ta quả thực thỉnh thoảng sẽ sinh ra ảo giác, thậm chí còn có thể nhận nhầm người, trong lòng luôn cảm thấy có người muốn mưu hại ông ta. Lập tức vội vàng hỏi: "Hậu quả nghiêm trọng nhất là gì?"
"Còn uống vào nữa thì sẽ là thần trí không rõ, vả lại cuối cùng không thể tách rời khỏi đan dược này."
Hoàng thượng giật mình, lập tức giận tím mặt, hung ác vỗ bàn: "Uổng cho ta tín nhiệm hắn như vậy!" May mà hôm nay được Thẩm thần y tra ra, bằng không ông ta sẽ khiến thành một con rối bị người ta điều khiển!"
Bình phục lại tâm tình, Hoàng thượng chán nản nhắm mắt lại nói: "Còn xin thần y giải độc cho ta."
Thẩm thần y cười, trong tiếng cười có mấy phần giảo hoạt: "Khuê nữ của ta đâu? Không nhìn thấy nó, trong lòng ta luôn luôn hoảng loạn, lúc này trị liệu cho ngươi sợ là dễ dàng xảy ra sự cố!"
Hoảng thượng mở mắt ra, sự tàn khốc nơi đáy mắt chợt lóe lên, thấy sắc mặt Thẩm thần y không đổi, còn có mấy phần đùa tí tửng, phất phất tay nói: "Được, dẫn đến cho ngươi là được."
Lời này vừa nói ra, hai người liền lâm vào sự chờ đợi sốt ruột, chẳng qua là một người lo lắng vì nữ nhi, một người lại là nóng nảy vì độc. Hồi lâu, người đi dẫn Thẩm Thu Tang đến gõ cửa phòng, đi theo đằng sau là một nữ nhân được bọc lại kín đáo.
"Cái này, cái này..." Thẩm thần y nhìn tã lót Thẩm Thu Tang ôm trong ngực, gần như không thể mở miệng.
"Ngoại tôn?" Thẩm thần y run giọng hỏi, Thẩm Thu Tang khẽ gật đầu, mũ có mạn nàng đội trên đầu cũng điểm một cái theo. Thẩm thần y giờ mới hiểu được nguyên nhân nàng bao bọc kín đáo như thế. Ngoại tôn của ông vừa được sinh ra không lâu. Thu Tang còn chưa ra tháng, đương nhiên không được ra gió.
Mà bây giờ đã vào trời đông giá rét, nàngra ngoài như vậy cũng không biết có chịu được hay không. Thẩm thần y cau mày nói: "Con nên mặc nhiều thêm một chút, mặc thế này đã đi ra ngoài rồi."
Thẩm Thu Tang nhẹ nhàng đưa tã lót trong ngực ra, Thẩm thần y cẩn thận đến gần như là thành kính mà tiếp nhận: "Nó thật là nhỏ, giống như con vậy."
Mặt mày Thẩm Thu Tang giãn ra một chút: "Thế này nào có nhìn ra được giống ai?" Hiện tại tay của nàng đã trống liền đưa tay lấy mũ xuống.
Hoàng thượng thấy lực chú ý của Thẩm thần y tất cả đều ở trên cái tã lót kia thì lên tiếng nhắc nhở ông: "Lần này thần y có thể chữa trị cho ta rồi chứ."
Thẩm thần y nghe thấy lời này thì rất không tình nguyện, mắt không luyến tiếc mà dời khỏi khuôn mặt dúm dó của đứa bé. Lúc này lại nghe thấy Thẩm Thu Tang đứng ra một bước nói: "Khoan đã."
Hoàng thượng nhíu mày nhìn nàng, không kiên nhẫn nói: "Chuyện gì?"
Thẩm Thu Tang nhìn lướt qua hai nha hoàn ở sau lưng, lạnh lùng mở miệng: "Dân phụ có một chuyện không hiểu, còn xin Hoàng thượng giải thích nghi hoặc cho dân phụ." Ngay sau đó còn không đợi Hoàng thượng gật đầu, nhân tiện nói: "Hôm đó dân phụ chuyển dạ, muốn xin hai nha hoàn này tìm bà đỡ đến, ha, hai nha hoàn này làm thế nào? Bọn họ nói, nếu tìm bà đỡ thì sẽ làm lộ vị trí của ta, thế là chỉ đứng ở một bên nhìn ta giãy giụa, nghe ta gào khóc. May mà cuối cùng dân phụ thành công sinh hạ lân nhi, nếu không thì hiện tại nào có thể đứng ở đâu nhìn thấy người và phụ thân. Dân phụ muốn biết, việc này phải chăng là nghe ý của Hoàng thượng?" Lúc nói chuyện, trên mặt Thẩm Thu Tang gần như là lãnh khốc bình tĩnh, chữ nói ra thong thả rõ ràng.
Nhưng lời này lại dấy lên sóng lớn trong phòng. Thẩm thần ý trừng mắt nhìn Hoàng thượng muốn rách cả mí mắt, thở hổn hển mà quát: "Ngươi lại đối đãi với Thu Tang như vậy?! Ngươi còn muốn ta trị liệu cho ngươi?! Nghĩ hay lắm!" Dứt lời còn xì một cái, vô cùng bất kính.
Hai nha hoàn đã run rẩy quỳ xuống, kêu khóc cầu xin tha thứ.
Trong một cái chớp mắt kinh biến này, Hoàng thượng