Hoàng thượng cần một quân cờ biết ơn lại trung thành với vua, có một ít dã tâm không ảnh hưởng đến toàn cục cùng với lòng ham muốn công danh lợi lộc ngược lại tốt hơn là nắm trong tay, mà người trẻ tuổi trước mặt này có lẽ chính là người mà ông ta muốn tìm.
Từ trên long ỷ đi xuống, chầm chậm mở miệng: "Vậy sao. Trẫm cũng có một ứng cử viên tốt hơn, Lục ái khanh không ngại nghe thử." Quần thần nghe nói như thế thì nhao nhao vểnh tai nhìn về phía bên này.
Hoàng thượng đưa tay vỗ vỗ vai Lục Nhiên, trên mặt tràn đầy ý cười hòa ái. Nhìn lướt qua những thần tử xung quanh đang nhìn sang bên này, sắc mặt bỗng nhiên nghiêm nghị: "Trung thư thị lang Lục Hoài Khanh nghe khẩu dụ." Thấy hắn sau khi sững sờ một chút mới vén bào quỳ xuống, ý cười của Hoàng thượng tăng thêm, cất cao giọng nói: "Lục Hoài Khanh xuất thân Trạng nguyên, làm quan năm năm, thành tích làm quan nổi bật, trong sạch liêm chính. Gặp tội tướng vào tù, chức vị để trống, trẫm lệnh cho ngươi làm Chính Nhị phẩm Trung thư lệnh, nhận lệnh từ vua, phụ tá trẫm. Tạ ơn đi, Lục tướng."
Trên mặt Lục Nhiên mang theo vẻ sợ hãi, có ý định từ chối: "Hoàng thượng, chuyện này..."
Lại có người còn nôn nóng hơn hắn mở miệng: "Hoàng thượng, chuyện này không thể được! Lục Hoài Khanh mới vào triều năm năm, làm sao có thể đảm nhiệm chức Trung thư lệnh?!"
"Đúng vậy, đúng vậy." Mấy đại thần này đưa mắt nhìn nhau, hoặc là ngạc nhiên nghi ngờ trợn mắt, hoặc là đong đưa mũ trên đầu, đều cảm thấy Hoàng thương bổ nhiệm một Trung thư lệnh trẻ tuổi như vậy quả nhiên là trò đùa!
Hoàng thượng nhàn nhạt lia mắt qua bọn họ một cái: "Trẫm đã nói ra miệng rồi thì thì tuyệt đối không thu hồi lại. Nếu các ngươi phản đối thì lấy thiếu sót của hắn để nói chuyện đi, tuổi tác và tư lịch ở chỗ của trẫm, thật đúng là không coi là gì. Hoa Hạ của ta, cần máu mới..." Giọng điệu của Hoàng thượng lại cứng rắn chuyển thành bất đắc dĩ, sau cùng còn thở dài một cái.
Tiếng thở dài này lại làm những tiếng phản đối kia nhỏ đi một chút, những vẫn có người sắc mặt căm giận đứng ra khỏi hàng: "Người trẻ tuổi tất nhiên có ý tưởng có nhiệt tình, nhưng chức Trung thư lệnh thật sự là quá quan trọng, nếu xảy ra sai sót, thế tất nguy hiểm cho giang sơn xã tắc!"
Lời này vừa nói ra, lại có người phụ họa.
Những người phản đối Lục Nhiên làm tướng này có thể chia thành vài nhóm, phái thanh lưu bởi vì tuổi tác tư lịch của hắn mà phản đối, phe Thái tử là bởi vì lập trường khác biệt mà phản đối, quan viên phe Tiết tưởng lại bởi vì thù hận mà phản đối. Trong lòng Hoàng thượng rõ ràng.
Nhìn Lục Yên đứng yên ở đó một cái, Hoàng thượng mở miệng nói: "Thế nhưng Lục ái khanh từ khi làm quan đến nay cũng chưa có xảy ra sai lầm. Ngược lại các ngươi những người lên tiếng phản đối này mới là liên tục gặp trở ngại, sai lầm lớn sai lầm nhỏ đều từng phạm phải. Quốc cữu, án phóng ngựa năm ngoái trẫm vẫn nhớ đấy." Hoàng thượng đang nói, ánh mắt đột nhiên quét đến Quốc cữu gia, Quốc cữu gia giật mình tại chỗ, thoáng né ra sau một chút. Tỷ tỷ của ông ta cũng không biết là đắc tội với Hoàng thượng chỗ nào, lại bởi vì một chuyện nhỏ mà bị cấm túc đến bây gờ, khiến ông ta cũng thật sự không dám làm mưa làm gió.
Xung quanh phút chốc lặng yên, Hoàng thượng bình tĩnh mở miệng: "Chuyện này cứ quyết định như vậy, nếu Lục ái khánh không có cách nào đảm nhiệm chức này, trẫm tự mình triệt hạ hắn. Lục ái khanh nghĩ sao?"
Lục Nhiên lúc này mới lễ độ cung kính tạ ơn, nghiêm mặt nói: "Thần nhất định dốc hết khả năng, không phụ niềm hy vọng của Hoàng thượng." Khóe miệng Hoàng thượng khẽ cười, trong mắt phút chốc sâu không thấy đáy.
Chúng thần tử thấy sự việc đã định cục, có chút á khẩu không nói được, sắc mặt có vẻ nhăn nhó lại ngấm ngầm chịu đựng.
Lúc này một người đứng ra khỏi hàng, đề nghị: "Chức Môn hạ thị trung còn trống, nếu Hoàng thượng cảm thấy tuổi tác và tư lịch không thành vấn đề, vậy thần cho rằng Dịch Thị lang là ứng cử viên có một không hai cho chức Môn hạ thị trung. Nếu như Trung thư thị lang có thể đảm nhiệm chức Trung thư lệnh, như vậy Môn hạ thị lang đương nhiên cũng có thể bù vào chỗ trống Thị trung."
Người này là quan viên phe Thái tử, trong lời nói cũng vẫn là nâng Dịch Trạch lên, cũng khéo léo dùng chuyện của Lục Nhiên tạo áp lực cho Hoàng thượng.
Hoàng thượng cũng không muốn để cho quan viên thân cận Thái tử nhảy nhót trên hàng đầu trong triều đình của ông ta, Dịch Trạch này đã ngã về phía Thái tử rồi, dù hắn có bản lĩnh đi chăng nữa thì Hoàng thượng cũng không tình nguyện lệnh cho hắn làm Thị trung: "Trẫm cho rằng môn hạ quản lý xét duyệt mọi việc, nên lấy ổn trọng nhiều kinh nghiệm làm đầu, cho nên dự định từ trong các chức Thượng thư chọn một người thăng lên chức này. Tất nhiên ngươi nói một chút xem, Dịch Thị lang so với chư vị Thượng thư, hơn ở điểm nào?"
Cái này rõ ràng là đang làm khó dễ người ta, một câu không tốt liền dễ dàng đắc tội những Thượng thư đại nhân đức cao vọng trọng này. Người vừa mới nói chắp tay, sắc mặt hơi đỏ lên, cắn răng trả lời: "Lục Hoài Khanh cũng chưa chắc có thể đảm nhiệm chức Trung thư lệnh hơn so với chư vị Thượng thư, Hoàng thượng đừng làm khó thần."
Có quan viên hảo hữu trong triều thấy người đó bị Hoàng thượng ngáng chân, trong lòng không cam lòng, đứng ra khỏi hàng nói: "Hoàng thượng, vi thần có việc khởi bẩm."
"Nói." Hoàng thượng nhàn nhạt nhìn ông ta, nghĩ đến đang trong lúc mấu chốt bàn bạn chức Thị trung, lại có người muốn nói chuyện khác, nhưng mà như vậy cũng tốt, có thể chuyển hướng chuyện Thị trung.
Người kia sắc mặt cung kính, lời nói trong miệng lại khiến Hoàng thượng đen mặt: "Theo thần biết, có người trông thấy Quảng An vương xuất hiện ở ngoại ô Kinh thành, tin tức đã xác minh, chỉ đợi mang vương gia trở về. Xin Hoàng thượng minh giám, vụ án Quảng An vương mất tích thật sự không liên quan gì đến Thái tử!"
Một câu nói đó khiến trên triều đình lại một lần nữa nổ tung. Nghĩ đến Hoàng thượng lúc trước vì chuyện của Quảng An vương mà suýt chút nữa phế Thái tử đi, nếu không phải Thái tử lấy di thư của tiên hậu ra khiến Hoàng thượng loạn trận tuyến, bỏ lỡ thời cơ, hiện tại Thái tử cũng chỉ là một "đại hoàng tử".
Chúng thần tử nhỏ giọng thảo luận, ánh mắt nhìn về phía Thái tử đều mang theo một chút đồng tình. Có người phụ thân tùy tiện xử oan nhi tử như thế quả thật đáng thương, quả nhiên là nhà đế vương vô tình nhất.
Da mặt Hoàng thượng run lên, hận không thể đi bắt Quảng An vương tới mắng một trận. Ông ta đã nói với đệ đệ ngu xuẩn này rồi, mặc dù Thái tử không bị phế nhưng thúc thúc vô cớ mất tích tuyệt đối là vết nhơ mà Thái tử không có cách nào xóa bỏ được. Nhưng ông ta vậy mà không trốn kỹ! Ai biết có phải là cố ý hay không!
Hoàng thượng mặc dù khó chịu lại tức giận, trên mặt lại kích động sinh ra hồng quang: "Thật chứ? Nó còn sống? Thật sự là quá tốt rồi." Hoàng thượng đi đi lại lại bước chân thong thả, ánh mắt của những thần tử này cũng đi theo ông ta, chỉ là ý tứ hàm xúc trong đó thật sự khiến ông ta không nhịn được muốn đen mặt.
"Chuyện này thật sự là chuyện khiến trẫm an ủi nhất trong khoảng thời gian này! Truyền ý chỉ của trẫm, nhanh chóng đưa Quảng An vương về!" Hoàng thượng vô cùng lo lắng phân phó xuống dưới, lại thấy quan viên phe Thái tử vẫn không buông tha mà nhìn ông ta, giống như muốn chờ một câu trả lời của ông ta, những người thanh lưu này cũng là ánh mắt phức tạp, lúc này mới phất tay một cái nói: "Thôi, theo ý các ngươi, đề bạt Dịch Thị lang làm Thị trung, cùng Lục ái khanh nhậm chức!"
Những quan viên phe Thái tử kia lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bọn họ cuối cùng cũng nâng người của mình lên rồi. Đây rốt cuộc vẫn là công lao thuộc là sự hiện thân của Quảng An vương, khiến Hoàng thượng đền bù bọn họ về chuyện oan uổng Thái tử, thuận tiện ngăn chặn miệng mồm của mọi người.
Nhưng thái độ này lại hoàn toàn tương phản. Lục Nhiên là người Hoàng thượng tự mình đưa lên, vì hắn mà Hoàng thượng còn ra sức dẹp đi nghị luận của mọi người, nhưng đến Dịch Trạch lại là "thôi theo ý các ngươi". Quả thật là có chút ý tức bất đắc dĩ.
Sau khi hạ triều, quan viên phe Thái tử nhao nhao chúc mừng Dịch Trạch, trông thấy Lục Nhiên đi qua vẫn không quên "Xùy" một tiếng. Thái tử nhìn sắc mặt không vui không buồn của Lục Nhiên một cái, trong lòng có chút buồn bã. Lục Nhiên là người thân cận nhất của hắn ta, nhưng vì làm trọn đại sự, lại muốn gắn bản thân ở trại địch. Bây giờ quan viên bên này của hắn ta đối với Lục Nhiên hoặc là chẳng thèm ngó tới hoặc là trừng mắt lạnh lẽo, nếu như hắn ta là Lục Nhiên, quả thật sẽ cảm thấy có chút thê lương.
Lục Nhiên đang đi trên cầu treo, bên trái là quan viên phe Thái tử, hắn vốn nên là một thành viên