Thân ảnh chợt lóe, Mười Một đã biến mất tại tại chỗ, không lâu sau bất ngờ xuất hiện tại bên người Băng Nham. Ba gã cao thủ bên ngoài đồng thời phát ra một tiếng thét kinh hãi, mà trong mắt Băng Nham cũng hiện lên một tia kì dị. Bọn họ bốn người đều nghĩ rằng Mười Một vừa mới cùng Băng Nham đả đấu cũng đã dùng hết toàn lực rồi, nhưng mà từ tốc độ lắc mình của Mười một ngay lúc này mà nói, xem ra hắn vừa rồi căn bản không có xuất toàn lực, bây giờ mới là toàn bộ thực lực của hắn.
Bốn gã cao thủ vốn đối với Mười một đánh giá rất cao, nhưng là không nghĩ tới hắng lại trong nguy cấp còn ẩn tàng thực lực.
Đáng sợ! Trong đầu bốn gã cao thủ đồng thời hiện lên ý niệm này.
Băng Nham cũng không kịp nghĩ nhiều, Mười Một đã vỗ một chưởng về phía sau gáy hắn. Băng Nham dù sao cũng là cao thủ thành danh, so với Mười một nhiều hơn vài chục năm lịch duyệt và hỏa hầu, cho dù kinh nghiệm chiến đấu không bằng Mười Một, nhưng công lực thực sự đó 11 bây giờ chưa thể sánh bằng, Băng Nham mặc dù giật mình, nhưng cũng không hoảng hốt toàn thân xoay chuyển, tả chưởng xuyên qua dưới nách phải, vừa hay nghênh đón một chưởng của Mười Một. Nhưng là cũng ngay tại lúc lưỡng chưởng sắp tiếp xúc, Băng Nham hốt nhiên phát hiện trong chưởng của Mười Một ẩn chứa một cỗ năng lượng đang lưu động. Hắn nhất thời biến sắc, biết Mười Một đã âm thầm dùng tới băng dị năng, cũng không kịp nghĩ nhiều, đồng thời thổ xuất băng dị năng.
"Bốp!" hai thủ chưởng giao nhau, hai người cũng đồng thời lùi lại phía sau mấy bước. Trong mắt Tiểu Diệp và Walter, Mười Một và Băng Nham đều là thối lui bốn bước, có lẽ là giao phong ngang ngửa. Nhưng là Mười Một ở giữa sân và bốn gã cao thủ Long Hồn đều biết rõ, lần này vẫn là Mười Một đã thua, bởi vì hắn là súc thế chờ đợi, mà băng nham lại là bất ngờ ứng chiến, dưới tình huống như vậy còn có thể đánh ngang tay, cũng chính là Mười Một thua rồi.
Khiến cho ba gã cao thủ bên ngoài càng kinh ngạc chính là, sau khi hai người lùi về sau bốn bước, trong sân trên mặt đất lại lưu hạ một tầng băng sương bàng bạc. Có lẽ Walter và Tiểu Diệp nhìn không ra, dưới tiết khí quỷ quái này, mặt đất kết băng cũng là rất bình thường. Nhưng ba người bọn họ đều là cao thủ, liếc mắt là có thể nhìn ra băng sương trên mặt đất cũng không phải bởi vì tiết khí quá lạnh mới ngưng kết. Đồng thời ba cao thủ cũng chú ý tới tả chưởng của Băng Nham và hữu chưởng của Mười Một đều đã bao trùm một lớp băng sương mỏng. Chỉ là tình huống này vWalter và TIểu Diệp không có phát hiện thôi, bởi vì trong mắt bọn họ, Mười Một và Băng Nham căn bản ngay cả thời gian thở dốc cũng không có liền tiếp tục lần nữa đã quấn lấy một chỗ với nhau.
Mười Một sau khi lui về sau bốn bước mới vừa đứng vững liền điểm mũi chân xuống đất, thân thể lại vọt tới phía Băng Nham lần nữa. Lúc này đâu hắn không có phô trương lòe loẹt, chỉ là thân thể hơi cắm về phía trước, dùng vai trọng trọng húc về phía ngực của Băng Nham. Khóe miệng Băng Nham lộ ra tiếu ý không đổi, nếu có người có thể trông thấy, cũng sẽ phát hiện Băng Nham là mãn ý mỉm cười. Lúc này hắn cơ hồ cũng đã quên thân phận hai người là địch nhân., chỉ là xem Mười Một như một tên hậu bối trưởng thành cực nhanh, hoặc là đối thủ có thực lực tương đương.
Băng Nham lắc mình để lộ khoảng trống, vai của Mười Một húc vào khoảng không, sượt qua thân thể Băng Nham. Băng Nham lại chụm hữu chưởng thành đao, bổ về phía sau gáy Mười Một.
Mười Một đột nhiên toàn lực đình chỉ thân thể đang lao về phía trước. Từ một tư thế không có khả năng xoay người lại, đồng thời tả chưởng cũng chụm lại thành thủ đao bổ về phía yết hầu của Băng Nham.
Kể cả bản thân Băng Nham đang ở trong, bốn gã cao thủ tất cả đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, trong mắt bọn họ, một loạt động tác này của Mười Một đã là vi phạm quy tắc quán tính. Có lẽ đối với người bình thường chưa có tiếp thụ qua huấn luyện võ học mà nói, trong lúc chạy đột nhiên dừng lại vẫn là có khả năng, bởi vì bọn họ phần lớn là sử dụng lực lượng cơ nhục. Nhưng đối với cao thủ võ học mà nói, điều này là không có khả năng, bởi vì cách vận khí của một cao thủ võ học so với người bình thường là không giống nhau.
Người bình thường trong lúc chạy, cơ thể chỉ dẫn động rất ít "khí" vận hành, chủ yếu dựa vào vẫn là lực lượng của cơ nhục. Nhưng cao thủ lại là toàn thân khí kình phát động, dưới sự vận chuyển toàn lực đột nhiên nghịch chuyển ngược lại sẽ làm tổn thương cho bản thân.
Sự giải thích này hơi phức tạp, đơn giản mà nói mỗi người trời sinh đều có "khí". Loài người khi trong bụng mẹ, cũng không phải dựa vào hô hấp để duy trì, mà là dựa vào nhau thai hấp thu dinh dưỡng. Dựa vào khí trong thân thể mà sinh tồn. Cho nên mỗi người trời sinh đều sẽ có sự tồn tại của "khí", chỉ là mạnh yếu không giống nhau mà thôi. Con người sau khi sinh ra, khí trong cơ thể vẫn tiếp tục tồn tại một đoạn thời gian, thời gian này đại khái là khoảng sáu tháng.
Cho nên trẻ nhỏ trong vòng sáu tháng bình thường không quá dễ dàng sinh bệnh cảm mạo, bởi vì khí trong cơ thể bọn chúng vẫn chưa có tiêu tán. Đến sáu tháng sau, khí sẽ chậm rãi tiêu tán tại gân mạch tứ chi. Nhưng sẽ không hoàn toàn tiêu thất, chỉ là đã biến thành rất yếu. Lúc đó trẻ con mới bắt đầu cảm mạo, phát sốt.v.v.. tất cả đều bắt đầu đưa tới. Đến tận khi lớn lên, một lần nữa tu luyện khí công đem khí trong thể nội vốn đã biến thành yếu nhược chú tâm luyện đến trình độ nhất định, mới có thể một lần nữa biến thành mạnh mẽ, sẽ không dễ dàng sanh bệnh. Đây cũng là nguyên nhân vì sao người luyện khí công không e ngại hàn lạnh, không dễ dàng sinh bệnh.
Cái khái niệm "khí"này rất mông lung, dựa trên sự giải thích của võ học mà nói, không quản ngươi nhấc tay hay là nhấc chân, kỳ thật mỗi một động tác đều là khí đang vận hành trong cơ thể, mà "khí" này chính là bắt đầu tồn tại từ khi ngươi còn trong bụng mẹ, chỉ là sau khi sinh ra sáu tháng thì biến thành yếu nhược, yếu đến nỗi ngươi tự mình cũng không cảm giác được mà thôi. Tỷ như lúc ngươi nhấc tay lên, kỳ thật trước tiên là khí trong thể nội trong chớp mắt vận hành đến cánh tay thậm chí đến tận đầu ngón tay, dùng khí dẫn động xương khớp và cơ nhục, mới có thể nhấc tay lên.
Nhưng là trong võ thuật, có rất nhiều cầm nã thủ pháp, tỷ như khi đối phương lúc chế trụ cánh tay của ngươi cũng phải đem nó bẻ quặt đến mức nhất định, ngươi sẽ cảm thấy cả cánh tay của mình đều run lên, cả một chút khí lực cũng không thể sử ra, thậm chí ngay cả động động đầu ngón tay cũng không làm được. Rất nhiều người đều nghĩ rằng đó là tiệt mạch, kỳ thật dựa trên võ học mà nói chính là dùng kỹ xảo đặc thù cầm nã thủ cắt đứt sự vận hành của khí trong thể nội của ngươi. Lúc đó khí chỉ có thể vận hành đến vai, mà sau khi bị cắt đứt nếu không thể đả thông đến cánh tay thậm chí trên ngón tay, không có khí chống đỡ, cánh tay và khớp xương đương nhiên cũng không nghe sai khiến.
Luyện võ, nhất là cao thủ luyện khí công, đều là đầu tiên chỉ sưu tầm cảm ứng được rất ít khí tồn tại trong cơ thể bản thân, sau đó dùng phương pháp đặc thù rèn luyện khiến nó không ngừng lớn mạnh, cũng làm công lực thâm hậu thêm. Một cao thủ từng luyện khí, trong lúc đang chạy không đơn thuần chỉ là dựa vào cơ nhục của chân, mà là lượng khí lớn thông suốt đến hai chân, loại lực bạo phát và tốc độ này cũng không phải người bình thường có thể so sánh, loại bạo phát lực này phối hợp cùng kỹ xảo đặc thù thậm chí có thể làm cho người ta bật lên rất cao, cũng là nguyên lý của khinh công.
Cho nên người luyện võ khí lực so với người bình thường thì lớn hơn rất nhiều, thậm chí khai bi liệt thạch cũng là chuyện thường thấy, chính là bởi vì khí trong thể nội bọn họ so với người bình thường lớn hơn rất nhiều.
Một cao thủ dưới sự vận động toàn lực, khí trong thể nội cũng sẽ giống như một trận lốc đang quay tròn cực hạn vận chuyển không ngừng. Mà ngay lúc này ngươi đột nhiên đình chỉ sự vận chuyển của khí, thậm chí nghịch chuyển sự vận hành của khí, như vậy kết quả duy nhất chính là sụp đổ tan vỡ.
Giống như xe hơi đang chạy tốc độ cao, tại lúc cực tốc phóng tới đột nhiên lùi ngược lại, như vậy kết quả chính là cả chiếc xe trở thành phế liệu. Vận khí tốt còn có thể miễn cưỡng tu sửa lại, vận khí xấu thì trực tiếp vứt vào bãi rác. Một người có khí càng mạnh, tốc độ vận chuyển càng nhanh, đồng dạng bị thương tổn càng thảm. Cũng giống như xe hơi chạy càng nhanh, khả năng hỏng càng lớn. Mà người bình thường bởi vì chỉ có rất ít rất ít 'khí', đại bộ phận đều là dựa vào cơ nhục vận động, cho nên bọn họ thụ thương ngược lại rất nhỏ. Nhiều nhất cũng chỉ là cơ nhục bị bong gân sưng cơ, hoặc là váng đầu hoa mắt mà thôi.
Đây chính là khác
biệt lớn nhất giữa cao thủ luyện võ và người bình thường. Cho nên trong mắt cao thủ, dưới sự vận động toàn lực, sự vận hành của khí là không có khả năng đình chỉ. Nhưng là một loạt động tác này của Mười Một rõ ràng đã vi phạm quy tắc này, nhưng nhìn bộ dạng hắn một điểm thương tổn phản phệ cũng đều không có, điều này làm sao có thể không khiến cho bốn tuyệt đỉnh cao thủ cảm thấy kinh hãi?
Kỳ thật bọn họ căn bản không rõ ràng thân thể của Mười Một, đừng nói sự dẻo dai của thân thể hắn đạt tới cực hạn. Thực sự có chuyện gì cũng không thể tạo thành thương tổn quá lớn đối với thân thể hắn. Mà trên sự thật, hắn căn bản là không có vận dụng khí quá nhiều. Thân thể Mười Một cùng người thường bất đồng. Cao thủ bình thường là vận khí, nhưng hắn hết lần này tới lần khác là chỉ dùng lực lượng cơ nhục để chiến đấu.
Bởi vì cơ nhục thân thể hắn là gồm Long gia khí công, băng dị năng và gien tự thân gộp lại tạo thành, gien là chủ đạo, khí công và băng dị năng duy trì năng lượng mới tạo thành thân thể như vậy. Cho nên mỗi lúc vận khí, khí sẽ tự hành dung nhập vào trong cơ nhục, sau khi khí và cơ nhục dung hợp nhau đồng thời bạo phát xuất ra lực lượng, thường thường so với một cao thủ đồng cấp có thừa lực phá hoại. Bởi vì hắn vận dụng chính là cơ nhục, mà không phải là vận hành khí, càng có thể so sánh độ cứng và độ đàn hồi dẻo dai của kim loại với thân thể, hết thảy pháp tắc tự nhiên đối với hắn mà nói căn bản không trói buộc được.
Cho nên, Mười Một căn bản chính là quái vật không thể dùng lẽ thường mà suy đoán.
Ngay lúc Băng Nham giật mình, chưởng đao của Mười Một đã bổ tới. Băng Nham mặc dù kinh ngạc nhưng xuất thủ cũng không chậm, cực nhanh cải biến lộ tuyến công kích của tay phải, dùng khuỷu tay phải ngăn cản chưởng đao của Mười Một.
Ngay lúc này, hữu chưởng của Mười Một và tả chưởng của Băng Nham đều đã tê liệt, băng dị năng của song phương đều đã xâm nhập vào kinh mạch của thủ chưởng đối phương, cho nên tạm thời đều không thể sử dụng. Mà trong lúc đó bọn họ cũng chỉ có còn lại một tay hai chân để tấn công lẫn nhau, giờ phút này hai người đều không hề vận dụng dị năng của mình. Mười Một là không dám dùng, bên ngoài còn có ba gã cao thủ hau háu trông vào. Hắn không thể nghĩ cùng với Băng Nham lưỡng bại câu thương. Cuối cùng rơi vào trong tay ba gã cao thủ ngay cả khí lực hoàn thủ cũng không có. Mà Băng Nham lại là tự giữ thân phận, chỉ cần Mười một không dùng âm chiêu trước, hắn cũng không vận dụng dị năng. Cho nên hai người đều là quyền đấm cước đá, thuần túy chỉ dùng võ thuật đánh nhau.
Hai người lại giao phong không dưới mấy chục lần, giữa sân quyền đấm cước đá khắp nơi đều là bóng ảnh quyền cước, chính là hai người này lại là ai cũng không thể nề hà ai. Bên ngoài ba gã cao thủ đều là nhìn mà hân thưởng, đồng dạng âm thầm kinh ngạc không thôi.
Năm người kể cả Mười Một và Băng Nham bên trong đều là cao thủ võ thuật, đương nhiên đều nhìn ra hai người trong khoảng thời gian ngắn ngủi rất khó phân thắng bại. Băng Nham hơn ở trên phương diện kỹ xảo cao thâm và công lực thâm hậu, mà Mười Một lại là hơn ở một chữ "ngoan", không chỉ "ngoan" với đối thủ, đối với chính mình càng "ngoan". Mỗi chiêu của Mười Một đều là liều mạng, giống như đối thủ chính là cừu nhân bất cộng đái thiên giết chết cả nhà hắn, hoàn toàn là chỉ tấn công mà bỏ qua không cần phòng ngự.
Trên chiến trường đáng sợ nhất là loại người nào? chính là kẻ điên không cần mạng. Bốn gã cao thủ của Long hồn càng nhìn càng là kinh tâm, nhất là Băng Nham là người trong cuộc càng khổ không thể nói, hắn là không muốn tổn thương Mười Một, hết lần này tới lần khác đối phương đều liều mạng, tự mình đánh lại sợ đầu sợ đuôi, loại cảm giác này thật khiến hắn khó chịu. Cho nên hai người vừa mới giao thủ, Băng Nham trên khí thế cũng đã rơi xuống thế hạ phong, chẳng quản sau đó hắn quyết tâm phấn khởi phản kích, nhưng trên khí thế lại là rất khó lại được như ban đầu. Cũng may mắn là Băng Nham võ công cao thâm, dưới sự phòng thủ toàn lực vẫn có thể ở vào thế bất bại.
Kỳ thật cũng không trách được Mười Một liều mạng như thế, hắn vốn chính là lớn lên trong Ma Quỷ, tổ chức này của Tây phương không thể có loại võ công phương Đông hoa lệ mà cao thâm mạt trắc này. Nếu như ngươi kiếm một bộ phim hành động của phương Tây vào khoảng thập niên tám chín mươi, cũng sẽ phát hiện người ở trong đó đánh nhau hoàn toàn là không hề có kỹ xảo, ngươi đánh ta một quyền, ngươi đá ta một cước, ta dùng cái trán húc ngươi, thế này căn bản chính là bạo lực dã man. Ngày nay, cũng chỉ có sau khi rất nhiều ngôi sao võ thuật ở Đông phương Long quốc xuất hiện lan tràn, phương Tây mới phát hiện nguyên lai trên đời này còn có kỹ xảo đánh nhau nhìn hoa lệ mà thực dụng như vậy, điều này mới dấy lên làn sóng chuộng võ thuật ở phương Tây.
Kỳ thật rất sớm trước khi phim võ thuật dấy lên ở phương Tây, thậm chí là thời kỳ thế chiến thứ hai, phương Tây cũng đã chú ý tới võ thuật của Đông phương Long quốc rồi. Những năm cuối đời Thanh, thực dân phương Tây chiếm lĩnh Long quốc, dốc sức sưu tầm võ học điển tịch trân quý của Long quốc, nhưng mà võ thuật của Long quốc bác đại tinh thâm làm sao bọn họ có thể lý giải được? Sau khi Thế chiến thứ hai kết thúc, phương Tây càng là phái rất nhiều người tới tầm sư học đạo, muốn dung hợp quán thông những điển tịch mà đã bị bọn họ đoạt đi.
Nhưng mà ngày nay là thời đại của nhiệt vũ khí, võ học Long quốc cũng sớm đã mai một rời, mặc dù toàn quốc khắp nơi đều có người vẫn kiên trì học võ, nhưng căn bản là học được võ học cổ như là cửu ngưu nhất mao vậy, trong mắt người bình thường rất là lợi hại, nhưng trong mắt cao thủ chân chính một chữ cũng không đáng giá. Mà đại sư võ học chân chính đều khinh thường không lộ ra chính mình, trong đó đại bộ phận đỉnh cấp cao thủ đều bị Long hồn chiêu lãm, mà tam đại gia tộc (hôm này chỉ còn lại tam đại gia tộc-lời tác giả) truyền thừa võ học cổ lại là bế môn tự phong, trừ phi truyền nhân gia tộc, không truyền võ công ra ngoài.
Vì loại nguyên nhân này cho nên người phương Tây chân chính tìm được sư phụ cũng chỉ là cửu ngưu nhất mao, nhưng gần được như cái cửu ngưu nhất mao này đối với phương Tây mà nói cũng đã là trình độ rất không tồi rồi. Nghĩ tới lúc trước Tiểu Trùng quốc học trộm được vài loại công phu của Long quốc, cũng có thể phát triển thành mấy môn Không thủ đạo(karate) và nhu đạo(judo) vang danh thế giới như ngày nay, có thể tưởng tượng được sự lợi hại của võ học Long quốc.
Trên cơ sở học trộm thư tịch võ học Long quốc, phương Tây cuối cùng cũng dần dần từ trong đó lần mò ra phương thức chiến đấu phù hợp với mình, truyền xuống đời này đến đời khác. Đến đời Mười Một, hệ thống võ thuật công kích của phương Tây đã đại khái thành hình, đó chính là tính cách thích hợp nhất với người phương Tây: ngoan, trực (ngoan độc, trực tiếp). Bọn họ đánh nhau đều là trực lai trực vãng, cũng giống quyền kích của bọn họ: đã loại bỏ sự hoa lệ trong chiêu thức, cũng loại bỏ những tinh túy mà bọn họ vô pháp lý giải, chỉ lưu lại kỹ xảo công kích trực tiếp nhất.
Mười Một từ nhỏ được học chính là những kỹ xảo này, mặc dù sau đó lại học được Long gia khí công, lại tiếp xúc với rất nhiều loại võ thuật Long quốc, mặc dù kỹ thuật của hắn không ngừng phát triển, nhưng phong cách công kích của hắn sớm đã định hình, đó chính là liều mạng. Mỗi một chiêu đều công kích vào chỗ yếu hại của đối thủ, trầm trọng đánh ra chiêu chiêu đều cấp cho đối thủ những kích trí mạng, chỉ cần có một lần đánh trúng, như vậy đối phương sẽ vạn kiếp bất phục.