"Tại sao phải bắn gãy chân hắn?" Bên trong biệt thự, Thiên Táng đối với chuyện Mười Một bảo Lãnh Dạ bắn gãy chân tên bắn tỉa kia rất là khó hiểu.
Lục Đạo cười cười nói: "Đây là một bước đi cao minh, hắn đang nói với Long Hồn, việc giết Âu Dương Bác không phải là bọn hắn làm."
"Là sao?" Thiên Táng vẻ mặt mê hoặc xoa xoa mũi hỏi.
Nhìn bộ dạng của hắn, Lục Đạo biết là lại phải tốn công giải thích rồi. Lắc lắc đầu, đang định dùng cách đơn giản nhất để giải thích lại một lần nữa, đúng lúc này, thanh âm của Long Uy đột nhiên vang lên trong phòng khách: "Mười Ba, Băng Mộng liên lạc tới."
Mười Ba gật đầu nói: "Tiếp nhận đi."
Vừa dứt lời, thanh âm của Long Uy lập tức đổi thành thanh âm của Băng Mộng, nghe có chút không cam lòng và phẫn hận: "Thủ lĩnh."
Lục Đạo cười cười nói: "Xem ra Tiểu Mộng bị thiệt hại rồi."
Băng Mộng hừ lạnh một tiếng, căm hận nói: "Hắn tìm ngươi."
Mười Ba đáp: "Đưa tai nghe cho hắn đi."
Rất nhanh, sau khi bên trong thiết bị khuếch âm ở phòng khách truyền ra một trận âm thanh xoạt xoạt rất nhẹ, sau đó cũng không có thanh âm gì nữa.
Yên lặng, yên lặng, chỉ còn lại có tiếng hít thở nhẹ gần không thể nghe thấy.
Mười Một không nói gì, Mười Ba cũng không nói gì, hai người đứng đầu này không mở miệng, người khác càng không dám lên tiếng. Thiên Táng sững sờ nhìn Mười Ba đang thưởng thức thanh chủy thủ đen sì không có gì nổi bật trong tay, không rõ hai người này đứng đầu này đang đùa cái gì. Chỉ có Lục Đạo giống như đang suy nghĩ vấn đề gì, thỉnh thoảng lộ ra nụ cười mỉm.
Tĩnh, sự tĩnh lặng làm cho người ta bị áp lực.
Thiên Táng rốt cục nhịn không được, vò vò đầu, nhỏ giọng hỏi: "Thủ lĩnh! Các ngươi đang làm gì mà đều không nói lời nào vậy?"
"Bốp!" Một bàn tay vỗ nhẹ một chút vào gáy của Thiên Táng, Thiên Táng ôm gáy, quay đầu trừng mắt Lục Đạo, đã thấy ngón trỏ của Lục Đạo đặt ở môi và hướng về phía hắn nhẹ nhàng lắc đầu. Hắn mặc dù còn không rõ những người này đang đùa cái trò gì, có phải ăn no rồi thích lãng phí điện không thế nhỉ? Hay là muốn thử xem thiết bị khuếch âm này dưới tình huống âm lượng nhỏ nhất có thể duy trì trong bao lâu? Nhưng là thấy bộ dáng Lục Đạo như vậy, cũng chỉ nén lại lòng hiếu kỳ không hề lên tiếng.
Không tiếng động, vẫn không có tiếng động nào như trước.
Mười Một và Mười Ba hình như đang thi nhẫn nại, một người đứng ở trong gió lạnh vẫn không nhúc nhích. Một người, ngồi ở trên ghế sofa thoải mái nghịch thanh chủy thủ đen nhánh trong tay. Chẳng ai chịu mở miệng trước, dường như bọn họ đã ngầm ước hẹn với nhau, người nào nói trước tiên là người đó thua.
Lại qua hồi lâu, bên trong thiết bị khoách âm truyền ra tiếng mắng rất nhẹ, hình như là Băng Mộng đang ra oai với ai, tựa hồ khoảng cách của nàng với thiết bị liên lạc rất xa, nhưng thanh âm vẫn có thể truyền tới đây rõ ràng. Sau đó bên trong lại truyền ra một loạt những tiếng kêu thảm thiết, nghe thanh âm dường như là Lãnh Dạ đang kêu cứu mạng. Đối với thanh âm của Lãnh Dạ, Mười Ba cùng bọn Lục Đạo không hề xa lạ, dù sao cũng đã sắp đặt ba người bọn Hỏa Điểu ẩn nấp bên cạnh Lãnh Dã và Walter cũng gần nửa năm, Mười Ba cùng Lục Đạo và bọn Hỏa Điểu vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của Lãnh Dạ và Walter, cho nên tiếng kêu thảm thiết này vừa mới truyền ra thì bọn họ đã biết là Lãnh Dạ. Có lẽ Lãnh Dạ vì việc gì đó mà đắc tội với Băng Mộng, bây giờ đang bị xử lý, bị cô nàng cọp cái hung hăng kia giáo huấn. Nhớ tới "phong tư" của cọp cái, Thiên Táng nhịn không được dựng đứng lông lên, trong lòng thầm cầu khẩn cho Lãnh Dạ phúc lớn mạng lớn tránh thoát kiếp nạn này.
Nhưng là bên kia đang ồn ào, bên này Mười Một và Mười Ba vẫn như trước không có nói một tiếng, phảng phất hai người này một người là tượng băng, một người là người câm, vĩnh viễn cũng không thể dùng ngôn ngữ tiến hành trao đổi.
"Cuộc chiến" ở bên kia vẫn tiếp tục như trước, hơn nữa động tĩnh càng ngày càng lớn, hình như Tuyết Linh Nhi, Hỏa Điểu và Walter cũng bị liên lụy vào.
Còn bên này ……
Một ngón tay của Mười Ba khẽ lướt dọc theo thân chủy thủ, tựa như đang lướt trên làn da bóng bẩy của đàn bà, vừa nhẹ nhàng vừa âu yếm, Mười Ba cuối cùng cũng mở miệng nói: "Không ngờ, Thiên Trảm của thủ lĩnh lại ở trong tay của ngươi."
Thiên Táng có chút kinh ngạc nhìn Mười Ba một cái, không rõ tại sao vị Thủ Lĩnh này vừa rồi lại cùng Mười Một chơi trò im lặng. Giống như hai tình nhân hờn ghen, đều không nói lời nào. Nhưng là bây giờ thủ lĩnh lại chủ động mở miệng trước, chẳng lẽ là đã nhận thua rồi?
Thiên Táng đem ánh mắt nghi hoặc dời về phía Lục Đạo, đã thấy Lục Đạo nhìn lại hắn cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu. Thiên Táng hung hăng giật giật tóc bạc trên đầu, lối suy nghĩ của hắn thực sự theo không kịp bước chân của những tên trí giả này.
Đầu bên kia máy liên lạc, Mười Một trầm mặc một lát rồi nói: "Là ngươi?"
Mười Ba gật đầu nói: "Là ta."
Có lẽ đổi người khác bên ngoài sẽ không rõ ý hai câu nói này của hai người, người biết rõ tình hình như Lục Đạo và Thiên Táng đều biết Mười Một và Mười Ba đã từng tiếp xúc một thời gian ngắn tại Anh Ni, Mười Một chính là từ thanh âm mà nghe ra thân phận của Mười Ba.
Mười Một nói: "Ngươi là người của Long gia?"
Mười Ba sắc mặt trầm xuống, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, nhưng giọng nói vẫn rất bình thản nói: "Không phải."
"Ồ!" Mười Một cũng không dây dưa thêm ở về vấn đề này, trực tiếp nói vào chủ đề: "Ngươi tìm ta?"
"Đúng!"
Hai người này là hai nhân vật truyền kỳ của thế giới ngầm, thuộc về hai thời đại khác nhau. Sau một câu "đúng" của Mười Ba, tình hình lại rơi vào trầm mặc.
Thiên Táng ở bên cạnh nghe mà cảm thấy khó chịu đến muốn hộc máu, thống khổ đến muốn phát cuồng. Hắn thật sự không hiểu nổi hai người này rốt cuộc muốn làm cái gì? Tại sao nói chuyện luôn thích nửa úp nửa mở, lại còn nói một chút rồi dừng? Tại sao không nói một lần xong luôn cho đơn giản? Nhưng hắn cũng chỉ đành cố nén nhịn sự khó chịu trong lòng, nếu Mười Ba không phải là thủ lĩnh của hắn, hoặc làbây giờ Mười Một đang ở đây, hắn có thể sẽ nhịn không được mà móc súng ra hướng về phía hai người kia, rồi hô to một tiếng: "***, có gì thì nói hết cho lão tử nghe đi rồi hãy lại im lặng!" (*** là nguyên văn của tác giả, đại khái là một câu chửi tục gì đó)
Lại qua một hồi lâu, "cuộc chiến" bên kia máy liên lạc dường như đã dần dần kết thúc, lúc này Mười Một mới mở miệng hỏi: "Chuyện gì?"
"Hợp tác!"
"Lý do?"
"Các ngươi cần chúng ta hỗ trợ, đồng dạng, chúng ta cũng có chuyện cần các ngươi hỗ trợ, thế nào?"
Mười Một không lên tiếng, Mười Ba lúc này cũng không đùa giỡn làm cho Thiên Táng khó chịu đến hộc máu nữa, tiếp tục nói: "Thực lực mà Huyết Mân Côi ẩn dấu không phải là thứ mà ngươi có khả năng tưởng tượng được, từ sau khi theo chiến tranh thế giới thứ hai chấm dứt, bọn chúng đã bắt đầu ẩn náu ở Long quốc, đến nay cũng đã được mấy chục năm rồi, trong thời gian ấy đã bồi dưỡng ra một lượng lớn cao thủ. Hơn nữa Phong Dã tổ không ngừng xâm nhậm và bí mật khống chế rất nhiều thế lực của Long quốc. Đồng thời, sau lưng nó có quốc lực của Tiểu Trùng quốc làm chỗ dựa, một tổ chức ẩn tàng trong bóng tối có tính chất xuyên quốc gia như vậy, không phải là thế lực mà mấy người các ngươi có thể chống đỡ."
"Tại sao lại phải chọn các ngươi?" Ý của Mười Một rất rõ ràng, hắn đang ám chỉ Mười Ba, hắn sẽ không chịu uy hiếp. Hắc Ám Thập Tự bọn hắn tuy ít người, nhưng cũng chẳng biết sợ ai. Ngay cả "Ma quỷ", thậm chí là Long Hồn mà bọn hắn còn dám trực tiếp thách thức, huống chi chỉ là một Huyết Mân Côi chẳng dám gặp ai. Cho nên, bằng vào cái gì mà nhất định phải cùng đám Mệnh Vận các ngươi hợp tác?
Mười Ba không vì những lời này mà tức giận, cúi đầu xuống tiếp tục mân mê thanh Thiên Trảm và nói: "Tại thế giới phương Đông, có năng lực giúp ngươi trừ Đại Quyển ra chỉ còn chúng ta. Các thế lực khác hoặc nhiều hoặc ít đều có hợp tác với Ma Quỷ, ngươi có tự tin bọn chúng sẽ không bị Ma Quỷ mua chuộc, đâm vào sau lưng các ngươi một đao không?"
Lời Mười Ba nói chính là sự thật, thế lực của "Ma quỷ" vô cùng khổng lồ, toàn thế giới đều có căn cứ bí mật của chúng. Trong thế giới phương Đông, cũng chỉ có Long quốc là nơi chúng không thể bước vào, do đó mới phải cùng một ít thế lực bên trong Long quốc hợp tác, chẳng hạn như Trần gia, gia tộc đã từng là một trong tứ đại gia tộc.
Mười Một lại hỏi: "Tại sao ta phải tin các ngươi?"
“Bởi vì chúng ta có cùng mục tiêu, ngươi không cần lo lắng… ít nhất trước khi nhiệm vụ chấm dứt, không cần lo lắng bọn ta ở sau lưng đâm lén các ngươi một nhát.”
"Các ngươi cũng muốn đối phó Huyết Mân Côi?"
Mười Ba biết nếu không nói rõ ràng, Mười Một sẽ không tin tưởng bọn họ, y không hề lảng tráng, trực tiếp nói: "Ta muốn từ trong Huyết Mân Côi truy tra đầu mối một vụ huyết án hơn hai mươi năm trước. Đương nhiên, nếu có thể thuận tiện xử lý bọn chúng ta cũng không để ý."
"Hơn hai mươi năm trước? Việc của Long Hồn đời thứ tư?" Bởi vì Mười Ba có thể nói ra Thiên Trảm là thuộc về "thủ lĩnh", hiển nhiên hắn đối với sự tình của Long Hồn rất rõ ràng, cũng không cần phải giấu
diếm hắn làm gì. Hơn nữa, nói về chuyện hơn hai mươi năm trước, trừ việc Long Hồn đời thứ tư toàn bộ đều mất tích ra, dường như cũng không phát sinh chuyện lớn đặc biệt gì, cho nên Mười Một mới trực tiếp hỏi.
Mười Ba lắc đầu nói: "Huyết án năm đó quan hệ rất lớn, sau đó sự việc lại bị đè xuống rất sâu, hôm nay người biết cũng không nhiều lắm. Năm đó, người của tứ đại gia tộc sau chuyện này liền phát sinh tranh đấu nội bộ, tầng lớp cao cấp ở Long quốc cũng nghi ngờ lẫn nhau, thậm chí nhân mã hai tổ Long, Phượng của Long Hồn toàn bộ được phái ra, nhưng những người của hai tổ được phái ra này lại mất tích trong vòng một đêm."
Mười Một đã nghe rõ ràng, chuyện mất tích của Long Hồn đời thứ tư cũng có liên quan tới chuyện này, nhưng lại chỉ là một phần trong toàn bộ vụ huyết án, xem ra phạm vi của vụ huyết án năm đó rất lớn.
"Hai mươi năm trước đã xảy ra chuyện gì?"
"Việc này không cần ngươi quan tâm." Mười Ba nói: "Mấy năm nay ta vẫn luôn điều tra chuyện này, nhưng tất cả đầu mối đều hướng đến Huyết Mân Côi rồi sau đó ngắt quãng."
“Cho nên ngươi muốn bọn ta hỗ trợ?"
"Các ngươi cũng cần bọn ta hỗ trợ, không phải sao? Tất cả đều có thứ mình cần, ta giúp các ngươi đối phó Huyết Mân Côi, ngươi giúp bọn ta làm một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Chuyện này quan hệ quá lớn, trừ phi ngươi đáp ứng hợp tác, nếu không thì không biết vẫn tốt hơn!"
Mười Một trầm mặc một lát sau hỏi: "Vu Quang Hải là người của các ngươi?"
"Không phải!" Mười Ba nói thẳng: "Chỉ là quan hệ hợp tác!"
Mười Một lại hỏi: "Hầu Tử đâu?"
"Không biết, ta cũng đã phái nhân thủ giúp ngươi tìm hắn, nhưng đến giờ vẫn không có tin tức." Mười Ba liếc nhìn Lục Đạo, nói: "Chúng ta đoán, có thể hắn đã rơi vào trong tay Huyết Mân Côi rồi."
"Các ngươi có bao nhiêu người?"
"Không nhiều lắm, nhưng cũng không ít." Mười Ba ngẩng đầu lên nói: "Sức chiến đấu của Mệnh Vận ngươi hẳn là cũng rõ ràng, chúng ta chỉ cần chất không cần lượng. Nếu ngươi đáp ứng hợp tác, ta lúc nào cũng có thể điều động tất cả lực lượng tới Long quốc."
Những lời Mười Ba nói rất mơ hồ, mặc dù không nói rõ ràng cho Mười Một biết Mệnh Vận có bao nhiêu người, nhưng trong lời nói cũng ám chỉ rằng Mệnh Vận có năng lực khiêu chiến với Huyết Mân Côi.
Mười Một bình thản nói: "Nếu các ngươi đãcó năng lực, tại sao còn cần bọn ta?"
"Không phải là các ngươi, là ngươi!" Mười Ba sửa lại: "Ta đã lăn lộn trong thế giới ngầm hơn hai mươi năm, người như thế nào mà chưa từng thấy qua chứ? Nhưng cho tới hôm nay, người có năng lực khiến ta coi trọng, chỉ có một mình ngươi. Cho nên ta mới có thể giúp ngươi, đồng thời cũng muốn ngươi giúp ta!"
Mười Một không nói nữa, Mười Ba cũng không thúc giục, hai người lại tiếp tục “chiến tranh lạnh”.
Qua một hồi, Mười Một mới nói: "Ta muốn gặp qua Đại Quyển trước."
"Không thành vấn đề, Vu béo sẽ giúp ngươi an bài, hơn nữa ta cam đoan không ai dám giở trò quỷ trong đó."
"Liên lạc với ngươi thế nào đây?"
"Ba người Hỏa Điểu sẽ đi theo ngươi, trừ phi ngươi đuổi bọn họ trở về hoặc cự tuyệt đề nghị của ta thì bọn họ sẽ rời đi!"
"Được." sau khi Mười Một nói xong một câu cuối cùng, không chút do dự gỡ máy liên lạc xuống đưa cho Băng Mộng.
Băng Mộng thuận tay tiếp cài máy liên lạc vào lỗ tai, chân hung hăng đạp hai cước vào bộ mặt đã sưng vù của Lãnh Dạ, sau đó mới nói: "Thủ lĩnh."
Trong máy liên lạc truyền ra thanh âm của Mười Ba: "Băng Mộng, ngươi nghe đây. Làm theo kế hoạch đã định ra trước đó, ngoài ra không được trêu tới Mười Một nữa."
Băng Mộng trừng mắt căm hận nhìn Mười Một một cái, vô cùng không tình nguyện nói: "Biết rồi."
Ngắt máy liên lạc lại xong, Mười Ba nói: "Long Uy, thông tri cho mọi người, tới Long quốc trong thời gian ngắn nhất."
"Biết rồi!" Trong máy khuếch âm vang lên tiếng của Long Uy.
Lục Đạo nhìn Mười Ba một cái, hỏi: "Ngươi khẳng định Mười Một sẽ đồng ý? Nếu không đáp ứng, chúng ta có thể sẽ tổn thất rất lớn."
Mười Ba gật đầu nói: "Hắn khẳng định sẽ đồng ý."
Mấy ngày sau, tại sân bay Thủ Đô của Long quốc.
Bây giờ không phải mùa du lịch, nhưng quãng thời gian gần đây không biết chuyện gì xảy ra, lại có một lượng lớn du khách ngoại quốc hoặc thông qua đoàn du lịch, hoặc tự tổ chức lần lượt vào Long quốc.
Mà hôm nay, tại sân bay Thủ Đô của Long Quốc, lại có một nhóm du khách "đặc thù" dẫn đến một trường chấn động không nhỏ.
Tại một góc của sân bay có hơn ba mươi người du khách tới từ Tiểu Trùng quốc, đoàn du khách nữ nhiều nam ít đó khiền người ta phải đố kỵ, tất cả đều ghé mắt mà nhìn, hơn hai mươi nữ du khách đều là mỹ nữ. Các nàng vô luận là khuôn mặt hay vóc người đều thuộc dạng khiến người ta muốn phạm tội. Hoặc là đẹp, hoặc là quyến rũ, hoặc là trong sáng đáng yêu, hình thành một dải phong cảnh sáng chói trong sân bay.
Khi những nữ du khách xinh đẹp này đang hi hi ha ha vui đùa với nhau, từ bên trong sân bay lại có một đám người vừa xuống máy bay đi ra. Mà đoàn người này mới vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn ánh mắt của những mỹ nữ. Những gã sắc lang bên cạnh bị đám mỹ nữ khiến cho thần hồn điên đảo có chút bất mãn, đồng loạt hướng ánh mắt ghen ghét về phía đoàn người vừa mới đi ra này.
Đoàn người này chỉ có mười người, tất cả đều là nam nhân. Lưng mỗi người đều thẳng tắp, tư thế bước đi rất tiêu chuẩn và thống nhất. Vừa nhìn là biết đây là quân nhân dã trải qua huấn luyện, hơn nữa trên thân thể mỗi người đều lộ ra khí tức băng lãnh, hơn nữa mỗi một ánh mắt của bọn họ cũng đủ khiến người ta không rét mà run. Chính luồng sát khí nồng đậm không cách nào ẩn dấu này đã khiến bọn họ vừa xuất hiện đã lập tức hấp dẫn ánh mắt của các mỹ nữ.
Dường như chú ý tới ánh mắt của đám mỹ nữ kia, đội "quân nhân" này đồng thời dừng lại một cách chỉnh tề. Sau đó ánh mắt của nam nhân dẫn đầu hướng về phía các mỹ nữ bên này, còn các "quân nhân" khác phía sau vẫn duy trì tư thế đứng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng về phía trước.
"Quân nhân" đầu lĩnh này phát ra ánh mắt lạnh lẽo đảo qua trên người đám mỹ nữ, sau đó cười lạnh hai tiếng một cách hung ác, theo sau thu hồi ánh mắt tiếp tục đi phía trước. Đồng thời ngay khi hắn cất bước, các "quân nhân" phía sau cũng không chậm trễ chút nào, lập tức cùng cất bước, đi ra sân bay với một đội ngũ chỉnh tề.
Cùng lúc đó, trong phòng theo dõi của sân bay…
Có ba nam tử đang đứng trước một loạt màn hình theo dõi, chăm chú nhìn vào các màn hình này. Nếu Mười Một ở đây, khẳng định sẽ lập tức nhận ra, ba người này chính là Vấn Thiên, Liệt Hỏa và Thiên Hải của Long Hồn.
Vấn Thiên nhìn chăm chăm màn hình, lẩm bẩm nói: "Ngay cả Đại Quyển cũng tới!"
Thiên Hải đứng bên trái Vấn Thiên, nhíu nhíu mày nói:: "Bọn họ tới làm cái gì đây?"
Liệt Hỏa khẽ hừ một tiếng nói: "Quan tâm tới bọn chúng làm gì, nếu muốn ở đây gây chuyện, đừng trách chúng ta ra tay độc ác."
Vấn Thiên lắc đầu nói: "Phong Dã tổ, Đại Quyển, Ma Quỷ, Mệnh Vận, trong mấy ngày ngắn ngủi, bốn tổ chức có thế lực lớn lần lượt tới Long quốc, nhiều cao thủ như vậy tụ tập đến nơi đây, chẳng lẻ là vì…"
Vấn Thiên suy nghĩ một chút, sau đó quay đầu lại nhìn sang hai chiến hữu phía sau một chút, cười khổ nói: "E rằng sắp trở trời rồi."