Căn phòng thật ấm áp, mặc dù đơn điệu nhưng tràn ngập một mùi hương thơm mát, chỉ ngửi thôi đã cảm thấy tâm thần thoải mái làm cho người ta lưu luyến khó quên. Căn phòng này vừa nhìn đã biết là thuộc về một thiếu nữ, bên trong bày biện rất đơn giản, không có ảnh thần tượng, không có búp bê, gấu bông mà các cô gái thường thích, và cũng không có bàn trang điểm. Chỉ có bốn bức tường trắng cùng với chiếc giường ngủ và một cái giá treo quần áo. Giường với tủ quần mặc dù đơn giản cũ kỹ nhưng mà đối với chủ nhân căn phòng này mà nói thì điều đó không quan trọng, bởi vì chủ nhân của chúng chính là Nguyễn Thanh Ngữ, và nàng chưa bao giờ yêu cầu xa xỉ.
Trong phòng tràn ngập mùi hương thơm mát, nhưng Nguyễn Thanh Ngữ chưa bao giờ sử dụng nước hoa, đó là mùi thơm cơ thể đặc hữu của thiếu nữ.
Giờ phút này Trương Viễn đang ngồi ở đầu giường, cái mũi dùng sức hít hà mùi hương thanh tân còn lưu lại trên chiếc gối, khuôn mặt lộ ra nụ cười rất thỏa mãn.
"Tiểu Viễn!" Từ phòng khách vang lên tiếng gọi của Trương Tâm Ly.
Trương Viễn như là có tật giật mình vội vàng để chiếc gối trở lại chỗ cũ, sau đó có chút lưu luyến không muốn rời khỏi căn phòng ngủ này của Nguyễn Thanh Ngữ.
Trương Tâm Ly đem một chiếc cốc nước đặt lên trên mặt bàn, hướng về phía Trương Viễn cười nói: "Uống hớp nước rồi ngồi chờ một lát, chắc Thanh Ngữ sắp về rồi."
"Dạ vâng." Trương Viễn cười cười, đi tới cầm cốc nước lên uống một ngụm nhỏ, rồi hỏi: "Bác à, Thanh Ngữ vẫn chưa tìm được việc làm hay sao?"
Trương Tâm Ly thở dài, cười gượng nói: "Đúng vậy, cũng chẳng biết tại sao nữa. Có mấy công việc đang làm rất tốt, không có lý do gì mà trước sau đều sa thải nó, khó khăn lắm mới tìm được công việc mới thì sau một hai ngày đều bị nói là không cần người nữa."
"Liệu có phải là đã đắc tội với người nào không?"
Trương Tâm Ly lắc đầu nói: "Không đâu, bác hiểu Thanh Ngữ lắm chứ. Tính tình nó rất tốt, sẽ không kết óan với người khác đâu."
Trương Viễn cầm chén nước, cúi đầu suy tư.
Trương Tâm Ly cười nói: "Không nói tới nó nữa, Tiểu Viễn, các cháu bây giờ làm bác sĩ rất vất vả phải không?"
"Cũng tạm bác ạ." Trương Viễn khẽ gật đầu nói.
"Mà nói gì thì nói, mạng của cô cũng chính là cháu cứu mà."
Trương Viễn cười cười, nói: "Bác à, cứu chữa bệnh nhân vốn là phận sự của chúng cháu mà."
"Tiểu Viễn, người nhà của cháu đều ở thủ đô hay sao?"
"Dạ không, gia đình của cháu đều ở thành phố Vệ Thiên, trong nhà chỉ có mỗi mình cháu ở thủ đô thôi."
Trương Tâm Ly “ồ” một tiếng rồi nói: "Một mình sống ở bên ngoài, chắc không dễ dàng gì phải không?"
"Không đến nỗi nào đâu ạ, cháu cũng quen rồi."
"Đúng rồi, ở nhà còn có những ai?"
Trương Viễn đặt chén nước xuống, mỉm cười đáp: "Cháu còn ba, mẹ cùng với một em gái nữa."
"Thế người nhà cháu bây giờ đang làm gì?"
"Ba cháu ở Vệ Thiên làm một quan chức không lớn cũng không nhỏ, mẹ của cháu thì mở một công ty làm ăn nhỏ, em cháu thì còn đang học ở trường đại học Vệ Thiên.”
"Ồ!" Trương Tâm Ly gật đầu, mỉm cười nhìn Trương Viễn.
Trương Viễn là bác sĩ nội khoa của bệnh viện hàng đầu ở thủ đô, lúc Trương Tâm Ly được đưa đến bệnh viện chữa trị thì Trương Viễn chính là bác sĩ chữa trị cho bà. Chính lúc đó, Trương Viễn cùng với con gái của Trương Tâm Ly là Nguyễn Thanh Ngữ có tiếp xúc với nhau. Sau đó anh ta bắt đầu theo đuổi Nguyễn Thanh Ngữ, chỉ là Nguyễn Thanh Ngữ vẫn giữ khoảng cách với anh ta. Điều này thì Trương Tâm Ly nhìn thấy được, bà biết là Trương Viễn rất thích con gái mình. Đối với thân thế và công việc của Trương Viễn bà rất là vừa lòng, chỉ tiếc là con gái bà hình như đối với Trương Viễn vẫn không có cảm giác gì. Mặc dù Trương Tâm Ly một lòng muốn tác hợp cho Nguyễn Thanh Ngữ và Trương Viễn, còn Thanh Ngữ dù rất hiếu thuận nghe lời, nhưng đối với chuyện tình cảm này thì nàng rất bướng bỉnh. Đối với việc nàyTrương Tâm Ly cũng không có cách nào cả.
"Bác à. Thanh Ngữ rất thích âm nhạc phải không?"
Trương Tâm Ly cười gượng nói: "Nó vốn định lên đại học thì học khoa âm nhạc, nhưng sau đó ba nó mất, trong nhà cũng trở nên túng thiếu, do đó nó mới chuyển sang học khoa văn."
Trương Viễn nói: "Cháu có một người bạn đang mở phòng trà, cháu có thể giới thiệu Thanh Ngữ tới đó, mỗi ngày chỉ cần đến đó chơi đàn dương cầm vào buổi tối tầm hai ba tiếng, thù lao cũng rất khá đó ạ."
"Thật không?" Trương Tâm Ly vui mừng nói: "Vậy phải nhờ cháu rồi."
Dứt lời Trương Tâm Ly lại thở dài nói: "Quãng thời gian này mặc dù Thanh Ngữ bề ngoài không nói gì, nhưng thực ra ta biết nó đang rất lo lắng về chuyện công việc. Ôi, chỉ tại người mẹ không tốt này làm khổ nó."
"Bác đừng nói thế, người làm mẹ được như bác trên đời cũng không có nhiều đâu, nếu không thì làm sao dạy được một cô con gái tốt như thế."
Nói đến con gái, Trương Tâm Ly cười nói: "Đúng vậy, cả đời này bác kiêu hãnh nhất chính là có đứa con gái như thế, đợi cho nó gả chồng thì ta cũng yên lòng."
Trương Viễn vuốt vuốt mũi rồi mỉm cười gật đầu. Trương Tâm Ly nói những lời này với y, còn thăm dò gia cảnh của y, ám chỉ bà đã tiếp nhận y rồi, vấn đề còn lại chỉ còn là đợi Nguyễn Thanh Ngữ gật đầu. Trương Viễn tin rằng ngày y cùng Thanh Ngữ đi tới lễ đường kết hôn không còn xa nữa.
Kỳ thật Trương Tâm Ly biết trong lòng Nguyễn Thanh Ngữ vẫn nghĩ tới gã nam nhân tên Sở Nguyên kia, mỗi ngày nàng đều quét dọn phòng cho hắn, đều vỗ về cây guitar hắn mua cho nàng. Từ những điểm ấy, vốn là người từng trải nên Trương Tâm Ly cũng nhìn ra con gái mình đã yêu Sở Nguyên. Mặc dù Trương Tâm Ly đối với Sở Nguyên cũng rất có hảo cảm, nhưng hảo cảm này chỉ là vì hắn giúp đỡ mẹ con bà lúc nguy nan. Nếu chỉ vì thế mà con gái mình lấy thân báo đáp thì nàng không thể nào đồng ý được. Suy cho cùng bà mới gặp qua Sở Nguyên vài lần, người này luôn không ở nhà, hành tung không cố định, khó mà hiểu rõ được. Hơn nữa Trương Tâm Ly cho rằng một người thường xuyên không có nhà kết hôn xong dám chắc sẽ không lo đến chuyện gia đình, bà không hy vọng con gái mình sau này phải chịu khổ, cho nên tiềm thức của bà luôn hướng tới bác sĩ Trương Viễn.
Trương Tâm Ly nhìn thời gian rồi nói: "Vậy cháu cứ ngồi đó, cô đi nấu cơm, Thanh Ngữ cũng sắp về rồi."
"Được ạ!" Trương Viễn nhìn Trương Tâm Ly đi vào phòng bếp, sau đó đứng dậy đi loanh quanh rồi tiến vào thư phòng. Thư phòng bày biện rất đơn giản, chỉ có cái bàn cùng với máy vi tính, một giá sách cùng với một cây guitar treo trên tường. Trương Viễn mở máy vi tính tìm được mấy bộ sách mà Nguyễn Thanh Ngữ viết, có vẻ rất hứng thú.
Trương Tâm Ly đã đề cập qua với hắn hai mẹ con bà trước ở thành phố Hải Diêm, Nguyễn Thanh Ngữ thường ra gảy guitar ca hát ở đầu đường, hoặc là viết mấy bài văn chương đăng báo kiếm chút nhuận bút. Thế nhưng lúc đó nàng chưa có máy vi tính, tất cả các bài văn đều là viết tay từng chữ một. Mà gần nửa năm nay, Nguyễn Thanh Ngữ đều bị mất công việc. Bây giờ nàng chưa tìm được công việc mới nên lại bắt đầu quay lại nghề cũ, dùng máy vi tính viết văn chương đăng lên mạng inte. Vì bộ sách “Em ở trước mắt, anh tại chân trời” vừa tung ra đã nổi tiếng, nên đã có nhà xuất bản ký hợp đồng với nàng.
Nữ nhân tài ba không hổ là nữ nhân tài ba, là vàng thì nhất định sẽ tỏa sáng.
Trương Viễn một tay vuốt cằm, mặt lộ nét cười, đã hoàn toàn hòa
mình vào câu chuyện.
Lúc này Nguyễn Thanh Ngữ mới từ trung tâm tìm việc đi ra, không che dấu được vẻ mặt uể oải. Nửa năm nay nàng không nhớ rõ là mình đã đến cửa trung tâm tìm việc bao nhiều lần, nhưng mỗi lần đến là mỗi lần thất vọng đi ra. Cũng phải, đầu năm nay muốn tìm công việc bán thời gian thật sự không dễ dàng, dù sao nàng vẫn còn phải đi học, không thể tìm công việc yêu cầu làm trọn thời gian. Vốn khi trước, trường học đã đồng ý cấp cho nàng một chân đi dạy bán thời gian tại nhà, thế nhưng sau đó không biết tại sao công việc đáng lẽ thuộc về nàng lại bị chuyển cho người khác. Nhưng thật ra Nguyễn Thanh Ngữ cũng không khó chịu nhiều lắm, dù sao nàng muốn kiếm sống, và người khác cũng vậy. Cho nên ngày nào nàng cũng không nề hà lượn quanh trung tâm tìm việc, nhưng nửa năm nay chưa tìm được một công việc nào cả. Nếu không phải nàng có sách xuất bản, buổi tối mỗi ngày lại dạy học cho Trương Hân Hân thì sợ rằng đã sớm phải đi hát rong trên hè phố lần nữa.
Vỗ vỗ hai má, Nguyễn Thanh Ngữ cố nặn ra một nụ cười, tự nhủ: "Không sao, hôm nay không được, ngày mai trở lại tìm tiếp."
Sau khi gật gật đầu tự an ủi mình, Nguyễn Thanh Ngữ bước xuống cầu thang. Vừa xuống đến bậc đá cuối cùng thì đột nhiên bên cạnh vang lên một tiếng gọi to “Thanh Ngữ”.
Nguyễn Thanh Ngữ quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi mặc một thân âu phục xa hoa, dựa lưng vào chiếc xe thể thao cao cấp, cầm trong tay một bó hồng rực rỡ, đang hướng về phía nàng mỉm cười vẫy tay.
Nguyễn Thanh Ngữ mỉm cười nhìn hắn gật đầu, rồi xoay người bước tới bến xe.
Gã trai kia cũng rất là nóng nảy, vội mang hoa hồng chạy tới trước mặt Nguyễn Thanh Ngữ dịu dàng nói: "Tặng cho bạn."
Nguyễn Thanh Ngữ cười nói: "Tử Dương, tôi nói rồi, sau này đừng tặng hoa cho tôi nữa."
Gã trai này tên là Tử Dương, bạn học của Nguyễn Thanh Ngữ, cùng khoa nhưng không cùng lớp. Nguyễn Thanh Ngữ chỉ biết nhà hắn có rất nhiều tiền, hơn nữa trong nhà còn có người làm quan ở thủ đô. Đối với người này thì Nguyễn Thanh Ngữ không thèm để ý, với nàng thì mà nói thì Tử Dương chỉ là một người bạn học mà thôi, tuy người ta không nghĩ như vậy.
Từ lúc Nguyễn Thanh Ngữ chuyển tới đại học Kinh Thủ, ngày đầu tiên Tử Dương đã chú tới cô gái xinh đẹp trong sáng này, sau khi thăm dò gia thế gã liền bắt đầu theo đuổi nàng. Thế nhưng ròng rã qua hai năm rồi mà Nguyễn Thanh Ngữ vẫn không hề chú ý tới hắn. Thế nhưng Tử Dương vẫn chưa bỏ cuộc, có lẽ với nam nhân thì cái gì không được thì mới là trân quý nhất. Không phải có câu thê không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm, trộm không bằng không vụng trộm được, cái gì càng khó đạt được thì càng khiến người ta động lòng.
Bởi vì hai năm nay ngày nào cũng tận lực theo đuổi, hắn không quan tâm tới ánh mắt tán tỉnh quyến rũ của những nữ sinh khác, từ đó Tử Dương chiếm được cái danh hiệu vương tử si tình ở trường học. Đối với danh hiệu này hắn rất đắc ý, đáng tiếc là tuy si tình nhưng tới nay Nguyễn Thanh Ngữ vẫn không tiếp nhận hắn.
"Là bạn không tiếp nhận hoa của tôi, hay là bạn không thích hoa vậy?" Tử Dương cười hỏi.
Nguyễn Thanh Ngữ lắc đầu không nói lời nào, xoay người tiếp tục bước tới trạm xe.
Tử Dương tiện tay quẳng bó hoa hồng vào trong thùng rác ven đường, vượt lên đi song song với Nguyễn Thanh Ngữ nói: "Thanh Ngữ, để mình đưa bạn trở về, bạn xem, xe của mình ở kia, không cần phải chen chúc nơi giao thông công cộng."
"Cám ơn, mình đã quen ngồi xe công cộng." Nguyễn Thanh Ngữ nhìn hắn mỉm cười, nụ cười rất trong sáng và đáng yêu, lại không có chút gì xen lẫn.
Từ Tử Dương vẫn chưa từ bỏ ý định, nói: "Đúng rồi Thanh Ngữ, mình có thể dựa vào quan hệ để giúp bạn tìm được một công việc..."
"Tử Dương." Nguyễn Thanh Ngữ lắc đầu từ chối khéo: "Ý tốt của bạn tôi xin ghi tạc trong lòng. Xin đừng vì tôi mà làm nhiều chuyện như vậy, được không?"
Từ Tử Dương yên lặng nhìn nàng: "Bạn biết không, làm tất cả vì bạn, mình đều cam tâm tình nguyện."
Nguyễn Thanh Ngữ cười nói: "Tôi biết, cảm ơn bạn. Nhưng chúng ta vẫn là bạn tốt mà."
"Nhưng mà Thanh Ngữ, mình....."
"Xe tới rồi." Một chiếc xe công cộng đỗ lại ở bến xe, Nguyễn Thanh Ngữ đi vào xe rồi hướng về phía Từ Tử Dương vẫy vẫy tay.
Nhìn theo chiếc xe công cộng đang chở Nguyễn Thanh Ngữ từ từ đi xa, khuôn mặt vốn rạng ngời của Từ Tử Dương sau nháy mắt đã trở nên âm trầm. Gã móc ra một điếu thuốc, châm lửa rồi hít mạnh một hơi, sau đó tiến tới chỗ đang đậu chiếc xe thể thao. Vừa ngồi lên trên chiếc xe thể thao cao cấp của mình thì hắn lập tức móc điện thoại di động ấn một dãy số rồi hỏi: "Thế nào?"
"Dương Thiếu gia." Trong điện thoại di động vang lên một giọng nói tương đối chói tai của đàn ông: "Hôm nay có công việc bảo mẫu tại nhà bán thời gian, đối với nàng ta khá mãn ý, song đã bị chúng tôi ngăn cản rồi.”
Từ Tử Dương phun ra một hơi thuốc rồi nói: "Mặc kệ mất bao nhiều tiền, không thể cho nàng ta công việc, hiểu chưa?"
"Nhưng nàng ta còn có sách xuất bản...."
Trong mắt Từ Tử Dương lộ ra hung quang, hung hăng nói: "Mẹ kiếp, chính là cái nhà xuất bản kia, sống chết không chịu đồng ý với ta. Được, đã không cho ta mặt mũi, ta cũng không cần cho bọn chúng mặt mũi. Ngày mai ngươi tìm người đập nát cái nhà xuất bản đó cho ta."
"Nhưng mà...."
"Yên tâm." Từ Tử Dương ngả người dựa lên ghế da, cười âm hiểm nói: "Không cần lo lắng xảy ra chuyện gì, ta biết cách làm nó chìm xuống."
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc chốc lát rồi nói: "Biết rồi, ngày mai nhất định làm tốt, thế nhưng lần này tìm người thì tiền có thể sẽ cao hơn một chút."
"Tiền không phải là vấn đề, tóm lại không thể để cho nàng ta xuất bản được sách."
"Hiểu, ngày mai sẽ có tin cho cậu."
Bỏ điện thoại xuống, Từ Tử Dương phun ra một vòng khói thuốc hình chữ O, cười lạnh nói: "Nguyễn Thanh Ngữ, không phải nàng muốn làm ra vẻ thanh cao sao? Ta sẽ ngăn chặn tất cả đường tiền tài của nàng, xem nàng cao ngạo được tới khi nào? Đến lúc đó đừng có quỳ gối ở trước mặt mà cầu xin, hắc hắc hắc....."