Nhân Gian Băng Khí

Khoảng Cách Lớn Nhất Trên Đời


trước sau

Mặc dù người nói vô tâm, nhưng mà người nghe hữu ý. Từ câu “em sẽ giành lại anh trai em đó” của Trương Hân Hân trong lúc vô ý đã nói ra, thông minh như Nguyễn Thanh Ngữ lập tức nhận ra ngay, Trương Hân Hân kì thực cũng yêu thích Mười Một. Chỉ là ngại vì thân phận “anh trai” với “em gái”, nàng vẫn luôn áp chế tình cảm của chính mình. Có lẽ điểm này ngay cả chính Trương Hân Hân cũng không nhận thức được.

Đang vuốt ve mái tóc mượt mà khả ái của Trương Hân Hân, Nguyễn Thanh Ngữ cũng không biết nên an ủi nàng như thế nào. Kì thật Nguyễn Thanh Ngữ căn bản vốn không biết rằng giữa Mười Một và Trương Hân Hân không hề có nửa điểm quan hệ huyết thống. Nàng vẫn tưởng rằng Sở Phàm là dì của Mười Một, còn Trương Hân Hân là em con bá con dì của hắn, kì thật giữa bọn họ không có quan hệ gì phức tạp cả. Mười Một chỉ là cảm tạ ân tình của Sở Hải Lan, mới tiếp nhận “mẹ” cùng với “dì” Sở Phàm này, nếu mà không có Sở Hải Lan, Mười Một và gia đình này cũng là tám đời cũng không đi cùng nhau.

“Thanh Ngữ tỷ tỷ, chị đang suy nghĩ cái gì vậy?” Trương Hân Hân ngẩng đầu lên nhìn nàng hỏi.

“Không có gì.” Nguyễn Thanh Ngữ lắc lắc đầu hỏi lại: “Hân Hân, em có thích người con trai nào không?”

Trương Hân Hân sắc mặt có chút ửng hồng đáp: “Không.”

Nguyễn Thanh Ngữ híp mắt cười nói: “Thật sự không có sao?”

“Thật sự không có mà.” Trương Hân Hân xấu hổ nói: “Cha em nói, chưa đỗ đại học, không cho phép được yêu đương.”

Nguyễn Thanh Ngữ ghé sát bên tai nàng thấp giọng nói: “Chẳng lẽ bên cạnh em thật sự không có một người con trai nào khiến em động tâm ư?”

Trương Hân Hân quái dị nói: ”Thanh Ngữ tỷ tỷ, chị hôm nay thật là kỳ quái nha.”

“Kỳ quái chỗ nào nào?”

“Bình thường chị sẽ không hỏi em vấn đề thế này.”

Nguyễn Thanh Ngữ thầm thở dài, tiểu nha đầu, ta sợ em càng ngày càng lún sâu thôi.

Trương Hân Hân len lén trộm nhìn sắc mặt Nguyễn Thanh Ngữ thấy không có gì khác thường, lè lưỡi nói: “Kỳ thật, bên cạnh em thật sự không có một nam nhân nào có thể khiến ta để vào trong mắt. Bọn họ không có đẹp trai bằng Sở Nguyên ca ca, cũng không có bổn sự bằng Sở Nguyên ca ca, càng không thể giống như anh ấy bảo vệ em. Sau này nếu em lập gia đình, nhất định phải tìm một nam nhân có cảm giác an toàn giống như là Sở Nguyên ca ca.”

Nguyễn Thanh Ngữ sắc mặt lộ nụ cười gượng, nàng không phải đang để ý chuyện Trương Hân Hân thích Mười Một, nói thật, nếu là Trương Hân Hân thực sự có thể cùng Mười Một với nhau, nàng chỉ đành vì bọn họ mà cao hứng, vì bọn họ mà chúc phúc. Nhưng mà, bọn họ là hai huynh muội, giữa bọn họ là cấm kị yêu đương, nhất định vì đạo đức thế tục không thể cho phép. Nếu thật sự phải miễn cưỡng rời đi cùng nhau, khẳng định sẽ đối mặt với áp lực rất lớn. Nguyễn Thanh Ngữ vốn ý muốn là dẫn dắt nàng chú ý tới một nam nhân khác ở bên cạnh, như vậy Trương Hân Hân sau này sẽ không phải chịu thống khổ gì. Nhưng mà hiện tại xem ra, sự sùng bái của tiểu nha đầu này đối với Mười Một tựa hồ đã xâm nhập tới tận xương tủy rồi. Nguyễn Thanh Ngữ rất lo lắng, Trương Hân Hân tương lai một khi tình cảm bộc phát ra, cửa ải cha mẹ sẽ không dễ dàng qua được. Tới lúc đó, chịu thống khổ vẫn là một mình Trương Hân Hân.

“Thanh Ngữ tỷ tỷ, chị làm sao vậy? Sắc mặt chị thật kì quái nha.”

Nguyễn Thanh Ngữ lấy lại tinh thần, lắc đầu cười nói: “Không có gì, tiếp tục làm bài tập đi.”

“Ân.” Trương Hân Hân vừa mới gập lưng nằm rạp trên mặt bàn, như đột nhiên nghĩ ra điều gì, lập tức lại dựng thân thẳng dậy nói: “Thanh Ngữ tỷ tỷ, chị sẽ không bị nam nhân khác cưa đổ chứ?”

“Cưa đổ?” Nguyễn Thanh Ngữ thiếu chút nữa phát nghẹn, nha đầu này từ đâu mà học được cái từ này chứ.

“Chị thật sự sẽ không có lỗi với anh em chứ?”

Nguyễn Thanh Ngữ không khỏi tức giận nói: “Yên tâm làm bài tập của em đi.”

Trương Hân Hân vẫn không yên lòng nói: “Chúng ta ngoắc tay.”

Nguyễn Thanh Ngữ dở khóc dở cười nói: “Em còn nhỏ lắm à? Nghịch ngợm cái gì nữa.”

Trương Hân Hân bĩu môi nói: “Cái đó và tuổi tác không liên quan, không ngoắc tay trong lòng em thật không an tâm.”

Nguyễn Thanh Ngữ bất đắc dĩ phải cùng nàng ngoắc tay ước định, nhìn Trương Hân Hân mãn ý tiếp tục làm bài tập, Nguyễn Thanh Ngữ cũng không khỏi sờ sờ gương mặt chính mình có chút nóng lên.

Hân Hân rất tinh quái, suy nghĩ của nàng luôn giống như thiên mã hành không khiến người ta không ngờ được. Kì thật Nguyễn Thanh Ngữ vẫn là cảm động, nàng biết rằng Trương Hân Hân làm đều là vì nghĩ cho Mười Một. Nhưng mà như vậy chính là bi kịch định liệu cho cả đời chính mình, cho dù là Nguyễn Thanh Ngữ cũng không khỏi hai má phát nóng. Chỉ là nàng không thể không cùng Trương Hân Hân hạ ước định, bởi vì nàng không hi vọng Trương Hân Hân tương lai sẽ càng ngày càng lún sâu vào sai lầm tình cảm, cho đến cuối cùng không cách nào tự kiềm chế.

Nhìn khuôn mặt khả ái đang chăm chú xem sách, thi thoảng nhíu mày chu miệng nhỏ nhắn, Nguyễn Thanh Ngữ chỉ có thể tại đáy lòng than thầm một tiếng.

Hân Hân, tha thứ cho sự tự tư của chị, ta không muốn em tương lai lún sâu vào thống khổ vô pháp kiềm chế. Nếu em cùng hắn không phải huynh muội, nếu hai người thực sự có thể đến với nhau, ta nhất định sẽ vì các người mà chúc phúc

Mấy tiếng sau, Nguyễn Thanh Ngữ kiểm tra lại một lần bài tập mà Trương Hân Hân vừa làm xong, cho đến khi xác nhận không có một lỗi nào, sau khi thu xếp thỏa đáng dặn dò Trương Chánh Vũ và Trương Hân Hân mới cáo từ ra về.

Mới vừa đi xuống dưới lầu, Nguyễn Thanh Ngữ liền nhìn thấy Trương Viễn đang đứng cạnh chiếc ô tô màu xanh kiên trì chờ đợi.

Nhìn thấy Nguyễn Thanh Ngữ đi ra, Trương Viễn lập tức đi tới nghênh đón, tươi cười nói: “Dạy học xong rồi à?”

Nguyễn Thanh Ngữ có chút giật mình nói: “Anh vẫn đợi ở ngoài này à?”

“Đúng vậy.” Trương Viễn cười nói: “Dù sao anh tối nay không phải ban trực, về nhà cũng nhàm chán, nên cố ở đây đợi em.”

Nguyễn Thanh Ngữ thở dài nói: “Bác sỹ Trương, anh không cần vì tôi mà làm nhiều việc như vậy.”

“Không sao, dù sao cũng là nhàn rỗi mà.” Trương Viễn mở cửa xe, nói: “Lên xe đi, anh đưa em về nhà. Có đói bụng không? Có muốn đi ăn đêm hay không?”

“Không cần đâu.” Nguyễn Thanh Ngữ vốn định từ chối, nhưng mà thấy Trương Viễn có chút thất vọng, trên mặt lại hơi chút chờ mong, cuối cùng nói không nên lời, vẫn là ngồi vào trong xe. Nàng không biết nên như thế nào giải thích với Trương Viễn, nhưng mà mặc kệ nàng nói thế nào, hình như điều sẽ tổn thương hắn, điều này không phải là điều mà Nguyễn Thanh Ngữ hi vọng thấy. Hơn nữa, hình như trong lòng mẫu thân nàng cũng rất thích Trương Viễn, nếu mà nàng ngang nhiên cự tuyệt, mẫu thân hẳn là cũng sẽ mất hứng.

Cái loại tình cảm này, thực sự là ‘tiễn bất đoạn lý hoàn loạn’ (chặt không đứt, lý lẽ vẫn rối loạn)

Đầu tựa bên cửa, nhìn từng đạo ánh đèn neon rực rỡ trôi qua, lại nhớ tới cũng vào một đêm như vậy, người kia đơn độc xông vào quán bar đó, đem bản thân mình đã chịu mọi lăng nhục cứu ra ngoài. Sau đó vuốt đầu nàng, thanh âm kiên định mà nhu thuận nói với nàng: “Phải kiên cường.”

Đúng vậy, bởi vì câu nói đó của hắn, nàng vẫn luôn kiên cường đi tới. Công việc liều mạng của mình và mẫu thân, gom góp tiền, chỉ vì còn đang nợ hắn.

Nhưng mà, chỉ có Nguyễn Thanh Ngữ tự mình mới biết được, cái nàng thiếu nợ hắn không phải dùng tiền có thể đong đếm, còn có một phần tình. Một phần đó hắn vì cứu nàng mà tự nguyện hãm nhập hiểm cảnh, đơn độc xông vào quán rượu, lạnh lẽo hướng gã kêu là Hùng Tiên kia hỏi: “Ai đã nhìn qua thân thể cô ấy?”, sau đó liền tru sát Tiếu Diện Hổ, tự mình hãm thân vào trong tuyệt cảnh bốn bề thọ địch, nàng vĩnh viễn cũng không nhớ rõ nữa.

Trương Viễn, tha thứ cho tôi không cách nào tiếp nhận cảm tình của anh. Tôi thiếu nợ một người, phải dùng cả đời để trả nợ. Có lẽ trong mắt hắn, sự tồn tại của tôi có thể có, có thể không, nhưng mà đối với tôi mà nói, hắn sẽ là toàn bộ kiếp này. Tôi không cầu xin gì, chỉ hi vọng có thể yên lặng đứng ở sau hắn, vì hắn âm thầm nỗ lực. Cho dù có dùng hết cả đời này cũng vô oán vô hối…

Ngay khi xe của Trương Viễn dừng ở dưới tòa nhà Vân Thiên, ngay lúc Nguyễn Thanh Ngữ uể oải từ chối tâm ý của Trương Viễn muốn tiễn nàng lên trên, một mình đi vào đại sảnh thì hai người đều không có chú ý tới, trên mép sân thượng tòa nhà đối diện ngã tư bên kia, một thân ảnh cô ngạo đang đưa mắt nhìn nàng đi vào đại sảnh, tận cho đến khi Nguyễn Thanh Ngữ bật đèn trong nhà lên, thân ảnh kia cũng đồng thời biến mất.

Mười Một đã trở về, lúc Nguyễn Thanh Ngữ còn đang dạy thêm cho Trương hân Hân thì Mười Một đã quay về nhà. Nhìn mỗi ngõ ngách trong phòng đều được chà lau sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, hắn biết rằng đây đều là công lao của Nguyễn Thanh Ngữ. Mỗi ngày, mặc kệ công việc có nhiều thêm có
muộn thêm, nàng đều không thay đổi tới nơi này vì hắn mà quét dọn phòng. Chỉ hi vọng khi hắn quay về có thể cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.

Tiểu nha đầu cố chấp, cớ gì phải khổ như vậy.

Khi nhìn thấy Nguyễn Thanh Ngữ trở về nhà, sau khi xác nhận nàng an toàn, Mười Một lại đi đến nhà Trương hân Hân, lúc này Mười Một đã dịch dung, mặc dù hiệu quả không được chân thật như chế phẩm YR-03 kia của tiến sĩ điên, nhưng mà Mười Một với kĩ thuật hóa trang siêu cao vẫn còn có thể đánh lừa rất nhiều người.

Chặn lại một chiếc taxi đi đến dưới nhà Trương Hân Hân, Mười Một tìm một góc chết thị giác không thể hấp dẫn sự chú ý của người khác, một mình ngây người thật lâu. Hắn vẫn đang nhìn về cửa sổ đang sáng đèn trên tầng 5 tòa nhà A, muội muội của hắn ở ngay bên trong đó.

Cách nhau một cánh cửa, nhưng là chỉ xích thiên nhai (gần nhau tấc gang mà biển trởi cách mặt), ta ở đầu này, ngươi ở đầu kia. Rõ ràng đều đang nghĩ đến nhau, nhưng lại không thể xuất hiện trước mặt người kia.

Mười Một móc ra chiếc di động mà Diệp Kiếm đưa cho hắn, dựa vào vết tích thâm sâu nhất trong ký ức, bới ra một chuỗi số quen thuộc nhưng vẫn không dám bấm lên hàng phím số.

“A lô?” Âm thanh kéo dài vang lên vài tiếng, trong điện thoại truyền ra một thanh âm thiếu nữ rất ngọt ngào.

Mười Một không nói gì, chỉ là đứng trong bóng đêm, di động dán chặt trên lỗ tai, khóe miệng dãn ra thành một nụ cười.

“A lô? Ai đấy? Không nói là ta dập máy đấy!”

“Ta còn nợ em một món quà sinh nhật, em muốn cái gì?” Lúc này thanh âm của Mười Một không hề băng lãnh, mà là một loại giọng nói sau khi trải nghiệm đời, mang theo mệt mỏi trầm trầm tìm kiếm một bến đậu gọi là “nhà”.

Lúc này, hắn không phải là gã sát nhân vô số kia, khiến người ta nói đến mà biến sắc, danh động Tây phương, trên đầu mang theo vô số hào quang truyền kì bài danh đệ nhất trên sát thủ bảng – Băng sát thủ. Cũng không phải là Mười Một - kẻ sống trong đao quang kiếm ảnh, khiến vô số người hận không thể xẻ thịt lột da, ăn tươi nuốt sống, hắn chỉ là một lãng tử mệt mỏi, một người anh trai tưởng nhớ em gái.

Thiếu nữ ở đầu kia điện thoại kinh hô một tiếng, sau đó trầm mặc, một lát sau truyền đến tiếng nghẹn ngào, thanh âm run rẩy nói: “Sở Nguyên ca ca?”

Mười Một hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng đáp: “Xin lỗi, Hân Hân.”

Xin lỗi? Mười Một lần đầu tiên trong đời nói lời xin lỗi với người khác. Lúc từng giết người như ngóe, trên hai tay dính đầy máu của vô số tính mạng vô tội, hắn chưa từng nói qua hai chữ “xin lỗi” này. Điều thứ 6 chương 10 trong giáo quy của huấn luyện doanh: vĩnh viễn không được nói “xin lỗi”. Bởi vì sau khi ngươi nói ra hai chữ đó, ý nghĩa đã cách xa mục đích cuối cùng của khóa huấn luyện tại huấn luyện doanh. Lúc tại Huấn luyện doanh, ai nói ra hai chữ này, người đó phải chết. Bên ngoài huấn luyện doanh, nói ra hai chữ này đồng dạng cũng sẽ chết.

Không được có tình cảm, không được có gánh nặng, đây vốn chính là một thế giới lấy mạnh hiếp yếu, nhược giả không có tư cách tiếp thụ lời xin lỗi của cường giả. Mà cường giả lại càng không được nói xin lỗi với một người nào đó, bởi vì hai chữ đó sẽ khiến một cường giả biến thành nhược giả.

Mười Một cho tới giờ cũng chưa từng nói hai chữ xin lỗi này, trong thế giới của hắn chỉ có máu và giết chóc, không có thương sót và áy náy. Nhưng mà lúc này đây, hắn thật sự cảm thấy áy náy rồi, áy náy thật sâu đối với muội muội này.

Hắn từng thề phải bảo vệ thật tốt Sở Hải Lan và thân nhân, hắn từng thề sẽ không để cho Hân Hân bị tổn thương. Nhưng mà hắn không có tuân thủ lời thể của chính mình, thậm chí chính là do sự xuất hiện của hắn, Trương Hân Hân mới từ trong một thế giới yên bình bị lôi kéo vào trong vòng nguy hiểm, thậm chí thiếu chút nữa vì hắn mà táng mạng. Nếu như Trương Hân Hân lúc đó thực sự chết đi, Mười Một chỉ sợ cả đời cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.

“Anh, anh ở đâu? Em rất nhớ anh!” Trương Hân Hân nghẹn ngào kêu lên: “Em biết anh sẽ đến gặp em. Em biết anh nhất định quay lại tìm em. Hu hu... Anh xấu… “

Lời của Trương Hân Hân vĩnh viễn đều dễ thương như vậy, đáng yêu như vậy. Mười Một đã cười, nụ cười phát ra từ nội tâm.

Hai người đều không nói gì, một người khóc lóc nói không nên lời, một người đang yên lặng nghe tiếng khóc của muội muội. Có lẽ giờ phút này đối với hắn mà nói, tiếng khóc này thật sự rất ấm áp rất êm dịu.

Khóc thật lâu, Trương Hân Hân mới dần dần ngừng lại, nghẹn ngào hỏi: “Anh, anh đang ở đâu?”

“Anh…” Mười Một ngẩng đầu nhìn vào bầu trời đêm không ánh sao, tầm mắt lại di chuyển về cửa sổ sáng đèn trên lầu 5, nói: “Tại một nơi rất xa.”

Trương Hân Hân khụt khịt cái mũi nói: “Vậy chừng nào thì anh quay trở lại? Em rất muốn gặp anh.”

“Chờ ta làm xong việc, sẽ quay trở về.”

“Vậy phải mất bao lâu?”

“Rất nhanh thôi.”

Trương Hân Hân không dễ dỗ dành nói: “Anh không gạt em chứ?”

“Ừm”

“Anh, đây có phải là số điện thoại anh đang dùng không? Sau này em có thể tìm anh theo số này được không?”

Mười Một chợt buồn cười, nha đầu này qua lâu như vậy, nhưng vẫn không nghĩ tới muốn buông tha cho hắn. Mười Một nhẹ nhàng nói: “Gọi xong cuộc đàm thoại này, cái di động này sẽ phải vứt đi.”

Trương Hân Hân gấp gáp kêu lên: “Vậy ta sau này tìm anh như thế nào?”

“Không nên tìm anh, đợi mọi chuyện xong xuôi, anh sẽ quay về.”

“Nhưng mà, anh …”

“Hân Hân, ngoan ngoãn ở trong nhà, thời gian này, kinh thành sẽ không yên bình đâu.”

“Biết rồi.” Lúc Trương Hân Hân nói câu này, Mười Một có thể tưởng tưởng tới bộ dạng cái miệng nhỏ đáng yêu của nàng đang chu lên.

“Cứ như vậy đi, hãy tự chiếu cố thật tốt cho mình.” Mười một vừa nói xong không hề cho Trương Hân Hân cơ hội nói chuyện qua di động nữa. Trong phòng trên tầng 5, Trương Hân Hân đột nhiên hét lớn vào điện thoại: “Oa, quà sinh nhật của em.”

Đáng tiếc điện thoại đã dập rồi, có gọi lại nhưng lại bị đối phương tắt máy.

Nhìn điện thoại di động, Trương Hân Hân trên mặt có vương ngấn lệ, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười, tự nhủ: “Lại gạt em lần nữa, được rồi, vậy phần quà sinh nhật không thể để anh dễ dàng qua cửa như vậy.”

Quay đầu lại nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, Trương Hân Hân có chút xuất thần.

Anh, anh có khỏe không? Anh vẫn đang sống cái loại cuộc sống này sao? Có biết em rất lo lắng cho anh không? Anh, anh nhất định phải bình an trở về. Em sẽ chờ anh, còn có phần quà sinh nhật mà anh nợ em …

Dưới tòa nhà, Mười Một rút di động ra, tiện tay ném nótrên bãi cỏ. Ngẩng đầu nhìn lại tầng năm một cái, đột nhiên xoay người, nhãn thần đã khôi phục máu xám lạnh lùng, không hề lưu luyến, lẳng lặng rời đi.

Khoảng cách xa nhất trên đời, không phải khoảng cách giữa sinh và tử, mà là rõ ràng đứng trước mặt bạn, nhưng bạn lại phải làm bộ không hề để ý tới.

Khoảng cách xa nhất trên đời, không phải là rõ ràng đứng trước mặt bạn, nhưng bạn lại phải làm bộ không hề để ý tới. Mà là dùng một trái tim lạnh lùng, đào ra một hồ sâu vĩnh viễn không thể vượt qua giữa mình và người mình quan tâm.

Hân Hân, xin lỗi. Anh có chuyện phải làm, nếu anh có có thể sống quay lại , anh sẽ bảo vệ em, cả đời làm ca ca của em.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện