Nhân tính, luôn có một góc tối tăm rất đáng sợ. Khi mối oán hận đối với một người càng lúc càng tích sâu, khi mà bạo phát ra, cho dù là Khổng Phu Tử tái thế, Mạnh Tử hồi sinh thì cũng phải lùi xa ba xá.
Sự oán hận của Lục Thanh với Lục Dương đã đè nén hai mươi năm, hệt như một thùng thuốc nổ càng lúc càng đầy chặt, chỉ thiếu một sợi dây dẫn hỏa được châm ngòi nữa mà thôi. Cuối cùng, sợi dây dẫn hỏa ấy đã xuất hiện không lâu sau đó.
Lục Dương sau khí đính thân với Liêu Tán Hoa thì vẫn ở trên núi, mỗi ngày ngoài luyện công ra thì sáng tạo Phá Kiếm quyết. Hắn quên ăn quên ngủ, trong mắt chỉ có kiếm, ngoài kiểm ra chẳng thăm chẳng hỏi tới bất kỳ người nào khác. Và hôn sự của hắn với Liêu Tán Hoa cũng cứ bị kéo dài thêm, do đó sau mấy năm vẫn chưa có kết quả.
Liêu Tán Hoa là một cô gái rất ngoan hiền, nàng không hề oán trách và hối hận chút nào, những thiếu nữ cùng tuổi nàng ở trong thôi đều đã sớm lấy chồng làm vợ người ta, chỉ có nàng là vẫn ngày ngày lên núi thăm Lục Dương, chờ đợi hắn, trông ngóng hắn. Còn Lục Thanh thì giống như cái bóng của Liêu Tán Hoa, mỗi ngày đều lén lút đi theo sau lưng nàng, nhìn nàng tràn ngập mừng vui đi lên trên núi, sau đó lại nhìn thấy nàng mặt đầy thất vọng xuống núi.
Nhưng có thể là vì Lục Dương đã tiến vào trạng thái bình cảnh (nghĩa đen là cổ chai, thường áp chỉ khi làm việc gì đó lâm vào trạng thái khó khăn không có tiến triển), tính khí của hắn càng lúc càng nóng nảy, cuối cùng vào hôm ấy, Lục Thanh nhìn thấy Liêu Tán Hoa ôm mặt khóc lóc chạy xuống núi. Với nhãn lực của Lục Thanh, cho dù cách rất xa cũng có thể nhìn rõ trên mặt Liêu Tán Hoa có một vết tát rất nặng, Lục Dương không ngờ dám đánh nàng?
Lục Thanh lập tức bừng bừng nổi giận, đang chuẩn bị xông lên núi đánh nhau với Lục Dương một trận báo thù cho nữ nhân trong lòng. Nhưng hắn vừa mới bước được mấy bước, lập tức tỉnh ngộ đây là một cơ hội tốt, một cơ hội tốt để khiến tiểu Hoa quay trở lại bên mình. Cho nên Lục Thanh bèn vội vã đi xuống núi tìm Liêu Tán Hoa đang vô cùng đau buồn.
“Tiểu Hoa!” Khi Lục Thanh tìm thấy Liêu Tán Hoa, nàng đang ngồi bên dòng suối nhỏ sau thôn khóc tấm tức một mình.
Nghe thấy tiếng của Lục Thanh, Liêu Tán Hoa lập tức lau nước mắt, sau đó làm bộ như không có chuyện gì quay về phía hắn cười đáp: “Thanh ca.”
Lục Thanh đi lên trước, nhìn chăm chăm vào dấu lệ còn chưa mờ hẳn trên mặt nàng, sắc mặt dần trầm xuống. Tức giận hét: “Là ai đánh em?”
Liêu Tán Hoa giật nảy mình, vội ôm mặt ấp úng nói: “Không, không có ai.”
“Là hắn phải không? Là hắn phải không? Đồ khốn nạn đáng chết này!” Lục Thanh xắn tay áo, làm bộ như muốn xông lên núi tìm Lục Dương lý luận.
Liêu Tán Hoa vội kéo góc áo hắn, khẩn cầu: “Thanh ca đừng đi, không liên quan gì đến Dương ca hết. Là em không tốt, là em khiến anh ấy tức giận.”
Liêu Tán Hoa nói như thế, trong lòng Lục Thanh lại càng thêm phẫn hận. Lục Dương, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà đến cả nữ nhân ta thương yêu cũng đều nói tốt cho ngươi? Dựa vào cái gì mà tất cả mọi thứ tốt đẹp đều do một mình ngươi hưởng cả? Được! Ngươi đã bất nhân thì ta bất nghĩa. Tiểu Hoa vốn phải thuộc về ta. Hôm nay ta phải cướp lại nàng về!
Lục Thanh thở dài một hơi, đưa tay ra vuốt mặt nàng, dịu dàng hỏi: “Đau không?”
Liêu Tán Hoa lùi lại một bước theo tiềm thức, tránh khỏi cánh tay của hắn, lắc đầu đáp: “Không sao đâu.”
Nàng lại không biết rằng, mình vừa tránh như thế khiến cho trong lòng Lục Thanh thất vọng và đau khổ đến nhường nào. Lục Thanh đem hết tất cả mọi sai lầm quy cho Lục Dương, nếu không phải vì Lục Dương, Liêu Tán Hoa sẽ không né tránh hắn như thế, nàng cũng sớm đã là vợ của hắn rồi.
Trong lòng Lục Thanh căm hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên mặt vẫn làm bộ như không có chuyện gì, nói: “Ta đi đến chỗ tam sư ca lấy chút thuốc cho muội xoa mặt nhé.”
Tam sư ca mà Lục Thanh nói đến chính thuộc dòng Lục Quán, cũng chính là sư công của lão cửu Lục Quán đời thứ ba mươi chín. Tuy hắn không có thành tựu như đồ tôn của mình, nhưng trong thôn khi ấy, ngoài người sư phụ đã chạy ra ngoài hái thuốc cả nửa năm không thấy về của hắn, toàn thôn cũng chỉ còn có tam sư ca là có hiểu biết về y thuật và thảo dược nhất mà thôi.
Liêu Tán Hoa lắc lắc đầu đáp: “Không cần đâu…”
Lục Thanh cả giận nói: “Bộ dạng em như thế này làm sao mà trở về được? Bị cha em nhìn thấy thì em giải thích thế nào?”
Liêu Tán Hoa suy nghĩ một chút, cũng không nói gì nữa.
“Ở chỗ này đợi anh.” Lục Thanh bỏ lại câu đó rồi vội vã chạy tới nhà lão tam.
Lão tam vừa nghe thấy Lục Thanh cần thuốc trị sưng, không nói câu gì liền tìm thuốc cho hắn luôn. Lục Thanh lại nói quãng thời gian này đêm nào mình cũng không ngủ được, hỏi xem có loại thuốc nào có thể khiến người ta ngủ ngon không. Lão tam thấy trong mắt hắn chằng chịt những tia máu, quả nhiên là dấu hiệu của người ngủ không đủ, nhưng y nào biết mười mấy năm nay chẳng có đêm nào Lục Thanh ngủ được ngon. Lão tam lại kê một đơn thuốc tương tư như thuốc mê, bảo hắn hòa vào nước rồi dùng, chẳng mấy chốc sẽ có thể ngủ say như chết.
Lục Thanh cầm thuốc mừng rỡ chạy về, lừa Liêu Tán Hoa tới nhà mình, tâm tình thấp thỏm không yên hòa thuốc vào trong trà rồi cho nàng uống. Liêu Tán Hoa chẳng biết gì một hơi uống cạn, sau đó thoa thuốc lên mặt. Dưới sự chờ đợi của Lục Thanh, chẳng mấy chốc nàng đã ngáp ngắn ngáp dài liên tục, bị Lục Thanh lừa gạt dẫn vào giường ngủ.
Lục Thanh thực hiện được gian kế, trong mắt lấp loáng những tia hưng phất tột độ, nhưng hắn vẫn rất cẩn thận ra ngoài kiểm tra và chắc chắn rằng cha mẹ sẽ không xông vào. Phụ thân thì đi đến lò đúc kiếm, mẫu thân đi làm ruộng, đều chưa trở về. Lục Thanh khóa chặt cửa lại, trái tim đập mạnh từng hồi, vô cùng cẩn thận lần mò tới chiếc giường.
Đêm ấy, Liêu Tán Hoa trở về nhà, giống như một hồn, cả ngươi ngơ ngơ ngẩn người, người nhà nói gì nàng cũng không trả lời. Chỉ là sau khi về nhà nàng liền lao ngay vào phòng tắm, tắm rất lâu, rất lâu. Khi trở về phòng liền khóa cửa lại, không ra ngoài nữa.
Đêm ấy, lần đầu tiên Lục Thanh ngủ rất thoải mái, đầu ngón tay khẽ vuốt ve những điểm đỏ hồng trên chiếu. Trên mặt còn treo một nụ cười chưa dứt, tiếp tục mơ về cuộc chiến trên đỉnh vu sớn của hắn với nữ nhân trong lòng.
Nhưng sau ngày hôm đó, Liêu Tán Hoa liền trở nên rất kỳ quái, cả ngày nhốt mình trong phòng, ai đến gọi cũng không mở cửa. Phụ thân nàng phát giác có điều khác thường, liền chạy đến hỏi Lục Thanh. Ban đầu Lục Thanh còn ấp úng không dám nói, sau khi bị phụ thân hắn tức giận bạt tai một cái rồi mới nói ra, thì ra Liêu Tán Hoa bị Lục Dương đánh.
Vậy mà được sao? Thường ngày đến cả Liêu sư thúc mà còn không nỡ đánh đứa con gái bảo bối này, hắn dựa vào cái gì mà đánh nàng? Vì thế người hai nhà Liêu Lục bèn kéo lên nùi tìm Lục Dương chất vấn. Còn Lục Thanh cũng thừa cơ các vị trưởng bối lên núi không ở trong thôn, lén lút chạy đi tìm Liêu Tán Hoa.
Liêu Tán Hoa vừa nhìn thấy Lục Thanh bèn sợ hãi kêu ré lên, dưới sự khổ sở van cầu của Lục Thanh mới bình tĩnh lại, cuối cùng chỉ biết vùi đầu vào trong gối mà thất thanh khóc ròng.
“Tiểu Hoa, Anh sẽ phụ trách. Em lấy anh nhé!” Đây là câu nói cuối cùng mà hôm đó Lục Thanh nói ra.
Nhưng Liêu Tán Hoa thì chỉ khóc mãi không ngừng, còn thì chẳng nói gì hết.
Đêm đó, Liêu sư thúc về đến nhà mắng mỏ ầm lên đòi giải trừ hôn ước. Đệ nhất cao thủ rắm chó gì chứ, người kế thừa tông chủ rắm chó gì chứ, những cái đó đều không quan trọng bằng nữ nhi bảo bối của mình. Một nam nhân có thể đánh vợ một lần, thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba. Liêu sư thúc tuy trọng nam khinh nữ, nhưng cũng tuyệt đối không muốn để nữ nhi bảo bối của mình chịu khổ.
Thế là, Lục Thanh và Liêu Tán Hoa liền ở cùng nhau một cách tự nhiên.
Nhưng, nhưng tại sao Lục Dương lại phải xuống núi? Nếu không phải là vì hắn, tất cả sẽ không xảy ra. Nếu không phải vì hắn, Lục Thanh cũng sẽ không biến thành kẻ phản đồ của Kiếm tông. Chân của Hoàng Nham sẽ không gãy, mẫu thân và Liêu Tán Hoa cũng sẽ không chết.
Lục Dương!
Bởi vì Lục Dương lại xuống núi đúng khi ấy, khiến cho sự tình hoàn toàn biến đổi. Và mối oán hận mà Lục Thanh đã tích tụ suốt mười hai năm cũng bạo phát ra trong đêm ấy, cuối cùng ép hắn đi lên con đường không có lối về, bị ép phải trốn khỏi Kiếm tông.
Còn Lục Dương cũng vì vậy mà phải chịu khổ cả đời,
mười mấy năm sau khi Lục Thanh phản bội Kiếm tông, Lục Dương cuối cùng đã hoàn thành đại tuyệt học thứ ba của Kiếm tông – Phá Kiếm quyết. Đúng vào cái đêm mà tuyệt học xuất thế, Lục Dương vứt bỏ người vợ hắn lấy sau này và đứa con trai nhỏ, cũng lén lút rời đi.
Quãng lịch sử bí mật này bị người đời trước của Kiếm tông vĩnh viễn giấu đi, trở thành một bí mật cay đắng của Kiếm tông.
Kiếm tông, từ đó khóa thôn, không hỏi tới chuyện đời nữa.
Các lão nhìn vào khuôn mặt nanh ác trong gương kia, trong mắt không ngừng loáng lên vẻ oán hận. Hắn là các lão, các lão của Huyết Mân Côi. Lục Thanh sớm đã chết từ tám mươi năm trước rồi, chỉ còn lại các lão mà thôi. Người ấy là các lão, người mà mỗi ngày đều thề rằng tuyệt đối không cho Lục Dương được sống tốt đẹp, cả đời phải sống trong thù hận.
Lục Dương, tại sao ngươi không chết đi? Là ngươi! Đều là tại ngươi! Nếu không phải vì ngươi, mẫu thân sẽ không chết, tiểu Hoa cũng sẽ không chết! Ta cũng không cần phải trốn trong bóng tối nơi không có ánh mặt trời gần nửa thế kỷ, sống những ngày mà người không giống người, quỷ không giống quỷ. Tất cả đều là lỗi của ngươi!
Lục Dương, ta sẽ không để ngươi đươc sống những ngày tốt đẹp đâu. Ta phải khiến ngươi giống như ta, nếm đủ sự đau khổ của sinh ly tử biệt.
Ha ha, con trai và con dâu ngươi đều chết rồi, là ta làm chết đó. Ngươi đau lòng không? Lão hồ ly giảo hoạt ngươi, sớm gả cháu gái vào Long gia, muốn dựa vào thế lực của Long gia để bảo vệ nó hả. Không có gì, rất nhanh thôi, rất nhanh sẽ đến lượt đứa cháu gái của ngươi. Sau đó còn có hai đứa chắt ngoại của ngươi nữa, chỉ cần là người có quan hệ với ngươi, đều phải chết hết! Tất cả bọn chúng đều là vì ngươi mà chết, ngươi hãy dằn vặt cả đời này đi!
Lục Dương, khi xưa tại sao ngươi không ngoan ngoãn để tên ngoại quốc kia giam giữ, tại sao còn chạy về?
Vừa nghĩ đến chuyện khi xưa mình khom người nhận sai với đại ca, xóa đi sự phòng bị của hắn đối với mình, rồi sau đó phế đi công lực toàn thân của hắn, bán cho Mardy, kẻ say mê bí quyết tu chân của Long quốc. Vừa nghĩ đến việc mình phải dập đầu nhận sai trước mặt Lục Dương, khí tức trong bụng Lục Thanh lại trào lên.
Lục Dương, rồi sẽ có một ngày, ta phải khiến cho ngươi hối hận. Sẽ có một ngày, ta làm cho ngươi giống như một con chó vẫy đuôi đi theo sau đít ta xin ăn!
“Các lão!” Tiếng gõ cửa bên ngoài truyền vào không đúng lúc.
Toàn thân các lão hơi run lên một chút, lúc này trong mắt mới khôi phục lại vẻ bình thường. Lão căm hận nhìn chằm chằm vào bản thân mình trong gương, lớn tiếng quát: “Chuyện gì thế?”
“Các lão. Máy kiểm tra thẻ kim loại ở thông đạo số mười một có trục trặc.”
Thông đạo số mười một ư? Các lão suy nghĩ một chút, lập tức tỉnh ngộ thống đạo số mười một chính là một trong những thông đạo nối liền với thủy lộ kia. Bởi vì nơi này nằm trong một hang động đá vôi giữa lòng núi, trong động quá ẩm thấp, do đó máy móc của căn cứ thường xuyên xảy ra trục trặc do bị ẩm, mỗi ngày đều phải phái người tiến hành sửa chữa, có lúc một ngày phải sửa mấy lần. Có tới mấy thông đạo liền với thủy lộ kia, nơi đó vô cùng quan trọng, cho nên mỗi một thông đạo đều chướng ngại trùng trùng.
Nhưng nơi này dù sao cũng là trong lòng núi, chỗ nào cũng đều ẩm thấp, bình thường có bảo dưỡng tốt thế nào cũng vô dụng. Qua một quãng thời gian là khó tránh khỏi xuất hiện trục trặc, hơn nữa tất cả trục đều là do máy móc bị ẩm ướt. Mấy mươi năm ngày nào cũng nưh ngày nào, người trong cả căn cứ đã quen với việc máy móc xảy ra trục trặc, cho nên một khi có chuyện vì cũng không kinh hoảng lắm. Mấy mươi năm không có người tới nơi này, lẽ nào vào mấy ngày quan trọng nhất này sẽ có kẻ tìm đến sao?
Các lão bực mình hừ một tiếng, nói: “Đến vấn đề nhỏ như thế mà cũng phải tìm ta sao, các ngươi ăn gì mà ngu thế? Phái người tới đó kiểm tra sửa chữa, thuận tiện phái thêm mấy nhánh bảo vệ tới!”
“Vâng!” Binh sỹ ngoài cửa nghe thế liền lập tức chạy đi luôn.
Các lão lắc lắc đầu, khẽ cất tiếng chửi: “Một đám giá áo túi cơm, phế vật.”
***
Cùng lúc ấy, bên trong căn cứ.
Ba người bọn Mười Một nấp trong chỗ kín, tránh khỏi một đám binh sỹ được trang bị đẩy đủ súng ống đạn dược chạy vội đến.
Đợi sau khi đội binh sỹ ấy chạy xa rồi, Lãnh Dạ thở phào một hơi oán giận: “Nơi này rốt cuộc là căn cứ quân sự hay lô cốt chiến tranh đây nhỉ?”
Không nghe thấy câu trả lời của Mười Một hay Hỏa Điểu, Lãnh Dạ ngẩng đầu lên thấy Mười Một đang nhìn chăm chăm về hướng đội binh sỹ vừa chạy qua với vẻ xuất thần, không nén nội dùng khuỷu tay khẽ huých hắn một chút, nhỏ giọng hỏi: “Này, nhìn cái gì đấy? Nhập thần như vậy, có mỹ nhân à?”
Mười Một hướng về phía đội binh sỹ vừa chạy qua hất hất cằm đáp: “Bọn chúng chạy về phía chúng ta vừa tiến vào.”
Hỏa Điểu cả kinh hỏi: “Chúng ta bị phát hiện rồi sao?”
Mười Một lắc đầu đáp: “Chắc là chưa, bọn chúng không hề chạy vội, bên trong còn có hai thợ sửa chữa máy, chắc là phát hiện E-IMA32 có trục trặc, nhưng còn chưa biết là có người lẻn vào.” Mười Một lại ngẩng đầu lên nhìn trần động, nói: “Nơi này rất ẩm ướt, còn có rất nhiều nơi bị ngập nước, đại khái là máy móc của bọn chúng thường xuyên bị trục trặc, cho nên không chú ý lắm tới chuyện này.”
Lãnh Dạ chỉ về mấy con đường ở ngã rẽ phía trước hỏi: “Bây giờ đi đâu đây?”
“Tùy thôi.” Mười Một đưa một tay lên vuốt cắm, hỏi: “Các ngươi có phát hiện ra một số vấn đề không?”
Lãnh Dạ và Hỏa Điểu đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng hỏi ngược lại: “Vấn đề gì?”
“Căn cứ này có quy mô như thế, không thể nào dưới tình huống khống cho người nào biết mà xây dựng lên được. Liệu có phải là những người năm đó khi mở núi xây dựng nghĩa trang công cộng đã bị bọn chúng mua chuộc, cho nên cùng lúc xây nghĩa trang, Huyết Mân Côi ở bên dưới ngầm đào núi mở động. Nếu không chỉ riêng việc vận chuyển đá đi đã không dễ rồi. Còn nữa, ngoài thủy lộ ra thường ngày bọn chúng ra vào bằng lối nào? Vả lại nơi này cả ngày hai mươi tư giờ đều cần dùng điện, lượng điện tiêu hao của cả căn cứ trong một ngày cũng không phải là nhỏ, nếu ăn trộm điện thì không thể nào không bị ngươi ta phát giác, Lẽ nào bọn chúng có thiết bị phát điện riêng ư? Nhưng bọn chúng có thể dùng loại nhiên liệu gì để tiến hành phát điện đây?”
Lãnh Dạ bực mình nói: “Vấn đề của ngươi thâm ảo quá rồi, đây không phải là chuyện chúng ta nên suy nghĩ. Hay là nghĩ xem làm thế nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất, sau đó còn sống àm trốn ra ngoài đi. Này, ngươi mau quyết định đi, chúng ta nên đi lối nào?”
Mười Một chỉ về phía con đường đằng trước, bảo: “Đi đường kia.”
“Tại sao?”
“Vì đội binh sỹ vừa nãy từ con đường đó đi ra.”
“…Ngươi làm thế này có tính là đi bừa không hả?”