“Ừm.” Một tay lão nhân gõ gõ trên mặt bàn, tay kia thì vê vê cằm, nói: “Ngươi gia nhập Long Hồn, lợi dụng lực lượng của Long Quốc để đối kháng với Ma Quỷ, đây là một cao chiêu, nhưng ta lại thấy đây cũng là một chiêu ngu ngốc. Mặc dù nếu cứ như vậy thì Ma Quỷ muốn động đến ngươi cũng phải tính toán kỹ càng, không chuẩn bị được một kế hoạch vẹn toàn thì học cũng không dám tùy tiện động thủ. Nhưng ngươi đồng thời cũng đem chính mình dấn sâu vào…, cái này gọi là cái gì nhỉ? Mua dây buộc mình. Ngươi nhìn mình bây giờ xem, bị Long Hồn theo dõi gắt gao, muốn thoát thân cũng không được rồi.”
Mười Một lạnh nhạt nói: “Đây là chuyện của ta, không liên quan tới ông.”
Mạng lưới tình báo của lão nhân quả thật rất khổng lồ, đến cả chuyện người ta mặc quần lót màu gì cũng có thể tra ra. Nhưng lão lại không biết, lúc đầu Mười Một gia nhập Long Hồn quả thật là do mất trí nhớ, còn chưa biết rõ mô tê gì thì đã bị Tửu Quỷ uy bức, dụ dỗ gia nhập rồi. Chờ đến khi hắn khôi phục trí nhớ thì muốn rút ra cũng không kịp nữa, cũng chỉ đành thuận theo mà thôi. Hơn nữa những chuyện sau này xảy ra cũng không phải điều mà hắn mong muốn.
Lão nhân vẫn không để ý đến khẩu khí cự tuyệt người từ ngoài ngàn dặm của Mười Một, tiếp tục phân tích: “Không chỉ thế, chúng càng ngày càng coi trọng việc này, ngươi từ nơi nào lớn lên, hẳn rất rõ ràng thủ đoạn của bọn chúng. Cẩn thận đó, Ma Quỷ bây giờ bất động, nhưng đã động thì như lôi đình vạn quân, một kích tất trúng. Có điều Đại Quyển cũng là một lá bài rất tốt đó, đơn thể chiến đấu lực của Đại Quyển khủng bố như thế nào ngươi cũng biết rồi đó, nếu có thể khiến bọn họ giúp ngươi giữ cửa lại thêm Long Hồn ở phía sau trợ uy, ta nghĩ trừ phi Ma Quỷ quyết tâm cùng ngươi lưỡng bại câu thương nếu không cũng sẽ không dễ dàng động đến ngươi. Nhưng đó chỉ là trong thời gian ngắn mà thôi, ngươi không thể nào nào ẩn nấp cả đời, Đại quyển cùng Long Hồn cũng không thể nào bảo vệ ngươi cả đời, chuyện này cuối cùng chính ngươi phải tự mình giải quyết. Chỉ là ta cũng chưa có nghĩ ra ngươi làm sao tự mình giải quyết? Chỉ dựa vào Hắc Ám Thập Tự sao?
Mười Một lạnh lùng nhìn lão nhân, hắn bây giờ càng lúc càng không rõ dụng ý của lão nhân khi tìm hắn. Lão nhân này quan tâm đến hắn ư? Không giống. Từ nhỏ lớn lên ở Ma Quỷ hắn đã có thói quen nhìn mọi việc theo góc độ lợi ích, mọi thứ đều theo góc độ đó mà đánh giá mọi việc. Mà hắn cùng lão nhân này dường như không có quan hệ gì về mặt lợi ích, vậy lão nhân vì sao lại nói những chuyện này? Hơn nữa cho dù lão nhân muốn giúp hắn thì dựa vào cái gì mà giúp? Chỉ dựa vào danh tiếng truyền kỳ thích khách Đán Đao của ba mươi năm trước sao? Cũng chỉ là chuyện ba mươi năm trước mà thôi, chẳng lẽ Ma Quỷ lại bị một Đán Đao dọa cho sợ chắc? Hơn nữa bản thân Mười Một cũng biết cừu hận giữa hắn và Ma Quỷ là cừu hận không thể hóa giải được. Cũng không trách ai được, cho dù Ma Quỷ không tìm hắn thì hắn cũng sẽ tìm Ma Quỷ mà tính sổ. Hắn kiên trì sống cho đến hôm nay chính là vì cừu hận, cừu hận đó hắn không thể không báo. Cừu hận giữa hắn và Ma Quỷ chỉ có chết mới dừng được.
Lão nhân gật gật đầu, từ tốn nói tiếp: “Ta đã cẩn thận phân tích qua lực chiến đấu của Hắc Ám Thập Tự các ngươi, đánh sơ bộ giá là rất mạnh. Ta có thể nói, không có bất cứ tổ chức nào có thể có đơn thể lực lượng chiến đấu như các ngươi, thậm chí là Đại Quyển cũng không có. Nhưng…”
Lão nhân có ý tăng thêm ngữ khí nói: “Ta nói chỉ là đơn thể chiến đấu lực, không sai, các ngươi mỗi người đều có chiến đấu lực rất mạnh. Ngươi cận chiến, Lãnh Dạ bắn tỉa, Hầu Tử đột kích, Hoàng Hậu yểm hộ và phòng ngự, hơn nữa còn có hacker Cuồng Triều giúp khống chế hệ thống mạng, ở bất kỳ cuộc chiến đấu quy mô nhỏ nào các ngươi có thể nói là không có đối thủ? Nhưng ở trên chiến trường thì biểu hiện của một người rất nhỏ nhoi, ngươi rất ưu tú, đơn thể chiến đấu ngươi rất mạnh, ở chiến trường cũng chỉ là một tên lính mà thôi, ở chiến trường một tên lính có cố gắng mấy cũng không thể thay đổi được chiến cuộc. Cho dù Mười Ba của năm xưa, hắn cũng là nhờ vào tài năng lãnh đạo mới có thể làm được. Binh lính trên chiến trường chiến đấu còn hắn ở phía sau lãnh đạo và ám sát chủ tướng của địch mới có thể có được danh hiệu thần thoại Mười Ba bất bại ngày hôm nay. Mười Ba thành công là mượn thế và lực của Mệnh Vận, Mệnh Vận lúc mới thành lập và Hắc Ám Thập Tự bây giờ giống nhau chỉ có mấy người mà thôi, vậy mà lại có thể làm nên một thần thoại.”
Mười Một không có xen vào, nhưng hắn đã hiểu được ý tứ của lão nhân. Muốn bảo vệ tính mạng, muốn phản kích, chỉ với Hắc Ám Thập Tự bây giờ thì còn chưa đủ. Muốn không bị ăn đòn ở khắp nơi, Mười Một còn phải khuêchs trương thế lực, nói trắng ra là chiêu binh mãi mã.
Kỳ thực Mười Một còn chưa nghĩ tới việc khuếch trương lực lượng, muốn chiêu binh mãi mã từ khắp nơi thì cần phải có tiền. Mà tiền ở đâu ra? Đừng xem bây giờ Hăc Ám Thập trong tay mỗi người đều có vài trăm vạn mà lầm, để thành lập một đại hình tổ chức lình đánh thuê thì nhiêu đó còn lâu mới đủ.
Như Đại Quyển, bọn họ chính vì chỉ dựa vào sinh ý làm lính đánh thuê bình thường mà không lo được cuộc sống cho đoàn nên mới phải tham gia hoạt động buôn bán thuốc phiện, dùng cái này để duy trì cuộc sống hàng ngày. Các đại ca xã hội đen có rất hiều tiền đúng không? Vung tiền như rác đúng không? Nhưng có ai có thể nuôi nổi một đội lính đánh thuê hoặc quân đội của riêng mình không? Không phải không thành lập được mà là không nuôi được, chỉ nói thu chi hàng ngày của một đội lính đánh thuê cũng đủ cho bọn họ khóc ròng rồi chứ đừng nói tới quân nhu cùng phí huấn luyện hàng ngày và dược phẩm tiêu hao…
“Được rồi, tạm thời không nói đến chuyện của Ma Quỷ, chúng ta bàn tiếp đến nguy cơ thứ hai của ngươi.” Lão nhân giơ hai ngón tay lên nói: “Tam Giác Vàng.”
Quả thật, Ngõa Khả tướng quân của Tam Giác Vàng trước mắt là một trong những việc khiến cho Mười Một đau đầu nhất. Nếu không phải bởi vì hắn thì cũng sẽ không muốn đi tiếp xúc với Đại Quyển. Nếu không phải tiếp xúc với Đại quyển, đáp ứng Vu bụng phệ đi Anh Ni, có lẽ cũng không phát sinh ra những chuyện như bây giờ.
Mà cái tên Ngõa Khả đáng chết này chính là vì trước đây Mười Một giết chết bạn làm ăn Bạo Long của hắn, khiến hắn tổn thất mấy chục triệu… Có lẽ ban đầu thì không nhiều vậy, nhưng hắn lại mốn giết chết Mười Một, kết quả nhiều lần ám sát thất bại ngược lại còn bị tổn thất thảm trọng. Cứ như vậy hắn tại thế giới ngầm bị chê cười. Để tìm về mặt mũi, hắn không thể không tiếp tục truy cứu đến cùng. Thế là càng ngày càng lún sâu, cho đến bây giờ bất luận Mười Một hay là Ngõa Khả đều không thể thu tay lại nữa. Ngõa Khả nếu mà thu tay thì mất mặt mũi mà Mười Một thu tay thì mất mạng.
Vốn thiên nam địa bắc không quen biết, lại không hề liên can gì với nhau. Bởi vì mấy chục triệu nhỏ nhoi mà lại thành sinh tử đại địch. Cũng không thể không nói nhân sinh quả thật là một tuồng kịch. Nên khóc hay cười đều không phải do bạn quyết định.
Ngón tay lão nhân cong lại, gõ nhẹ lên bàn nói: “Việc của Ngõa Khả trước mắt còn là một nan đề. Hắn ở Tam Giác Vàng có thể nói thổ hoàng đế. Không giống với Ma Quỷ còn có chút cố kỵ Long Quốc. Cho nên chỉ cần ngươi lộ diện, ta đảm bảo Ngõa Khả sẽ liền điên cuồng phái sát thủ đuổi giết ngươi không dứt. Tin rằng Ma Quỷ thấy chuyện như vậy cũng sẽ rất vui. Hơn nữa hắn cùng Đại Quyển có quan hệ lợi ích, Đại Quyển cũng không thể giúp ngươi. Cho nên ngươi chỉ có thể đơn độc đấu với Ngõa Khả, phải tìm cách chấm dứt đi, nếu không rất có thể sẽ có một minh hữu mạnh mẽ chuyển thành địch nhân của ngươi.”
Nói đến đây, lão nhân bỗng nhiên dừng lại nhìn xuống cửa vào ở tầng dưới. Từ Tử Dương vừa vặn tiến đến, ngẩng đầu liếc qua bên này một chút
rồi lập tức chuyển đi.
Lão nhân lạnh nhạt nói: “Tâm cơ có thừa nhưng tính toán không đủ, như thế sẽ khó thành đại sự.” Sau đó lại nhìn Mười Một, tiếp tục nói: “Tranh đấu giữa ngươi và Ngõa Khả phải là tốc chiến tốc thắng, tuyệt không thể dây dưa kéo dài, nếu không một khi Đại Quyển tham gia, kết cục của ngươi chỉ có một con đường chết.”
Mười Một cầm lấy bình rượu lắc lắc, sau đó vươn tay, hướng xuống một gã phục vụ ở dưới lâu đang một mực chú ý quan sát bọn họ ngoắc ngoắc ngón tay. Gã phục vụ này nhìn trái, nhìn phải một hồi mới hiểu rằng Mười Một đang gọi hắn, chỉ đành liều mình bước lên.
“Cho ta một bình nước suối.” Khi phuc vụ lên tới Mười Một trực tiếp nói.
“Hai bình.” Lão nhân nói thêm một câu.
Sau khi phục vụ viên xuống lầu lây nước, Mười Một hỏi: “Ông muốn làm ăn gì đây?”
“Ta ra giá với ngươi rất có lợi, hơn nữa việc ta muốn ngươi làm cũng là một chuyện rất dễ dàng.”
“Ồ?”
“Tạm không nói chuyện này nữa.” Lúc này, người phục vụ đã mang hai chai nước suối lên, đợi người phục vụ rời đi lão nhân mới tiếp tục nói: “Phía Ngõa Khả có một đội quân bảo vệ riêng, lại có Đại Quyển đống quân gần đó, lấy thực lực của Hắc Ám Thập Tự các ngươi hẳn không thể nào trực tiếp đối kháng, dùng phương thức ngươi am hiểu nhất là ám sát thì phần thắn hẳn lớn hơn nhiều.”
Lão nhân mở bình nước, uống một ngụm nươc rồi nói tiếp: “Nhưng chuyện của Ma Quỷ thì không phải ám sát là có thể giải quyết, muốn dối kháng Ma Quỷ ngươi nhất định phải bành trướng thế lực đến một mức nào đó để bọn chúng không dám tùy tiện ra tay với ngươi. Đại Quyển và Long Hồn cũng rất tốt đấy, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể ở một chừng mục nào đó. Tóm lại là thế này, dựa vào người ta chẳng bằng tự tạo thế lực cho mình.”
Mười Một cũng uống một chút nước rồi nói: “Ý của ông là khuếch trương?”
Lão nhân phân tích: “Muốn khuếch trương chỉ có hai con đường, một là con đường xã hội đen, nhưng Hắc Ám Thập Tự các ngươi luôn đi theo lốI tinh binh. Đối với nhân viên hỗn tạp thì lực chiến đấu thật không phù hợp với các ngươi. Muốn mấy tên côn đồ đi ra ngoài đe dọa, thu phí bảo vệ tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng muốn bọn họ gánh vác giúp ngươi chiến đấu thì còn không bằng trực tiếp cho bọn họ một phát súng cho sảng khoái. Nếu ngươi kiên trì đi con đường này thì cần phải rất cẩn thận, chỉ cần một trận thua thì cả đời không thể gượng dậy nổi. Đường thứ hai chính là chiêu binh và thôn tính, thôn tính các binh đoàn lính đánh thuê khác rồi từ đó khuếch trương chính mình, những tổ chức lính đánh thuê này thì chiến đấu lực vốn có đã khá cao, không cần ngươi phải huấn luyện lại từ đầu. Nhưng suy nghĩ lại thì ở cả hai phương diện này ngươi bây giờ đều có chút khiếm khuyết.”
Mười Một bình thản nói: “Nếu ta thật sự muốn khuếch trương, thì sẽ không đi so đo về sự trung thành của bọn họ.”
“Ồ?” Lão nhân bỗng nhiên nhìn hắn một cách hứng thú, gật đầu nói: “Lòng trung thành là thứ không thể tin tưởng nhất, trên đời này không có cái gì gọi là cao thượng, cao thượng là bởi vì cám dỗ chưa đủ. Trên đời không có cái gì gọi là trung thành, trung thành là vì chưa có đủ lợi thế để phản bội.”
“Không sai, không sai.” Lão nhân nói xong lại tự tán thưởng mình rồi tiếp tục: “Khi một người cường đại đến một trình độ nhất định, quả thật có thể không quan tâm đến vấn đề trung thành. Nhưng vấn đề là, ngươi đã đạt được đến trình độ ấy sao?”
“Trung thành thực ra cũng có thể dùng tiền mua được.” Lão nhân thở dài một hơi, hướng xuống dưới lầu nói: “Thấy những người dưới kia không? Bọn chúng ở đây làm công cho lão bản của quán bar. Trong mắt bọn chúng tuyệt không có cái gì là trung thành, nhưng tại sao lão bản nói một câu thì bọn chúng liều mạng làm theo? Chẳng qua chỉ vì lợi ích, ngươi có thể cho chúng thứ chúng cần, chúng sẽ nỗ lực trung thành với ngươi, mặc dù không nhất định là trung thành với ngươi nhưng cái này quan trọng lắm sao? Đối với lão bản mà nói, mục đích của hắn đã đạt được rồi đúng không?”
Mười Một thản nhiên nói: “Ông đi một vòng chính là muốn nói đến chuyện này ư?”
Lão nhân cười nói: “Tiền, người ta sống cả đời đều là vì tiền. Ta năm đó… ta năm đó cũng vì tiền mà rời quê hương. Nếu ngươi bây giờ có tiền, ngươi không cần phải khắp nơi bị người ta khống chế, lúc nào cũng có thể chiêu binh mãi mã khuếch trương thế lực của bản thân. Đến lúc đó, bất luận là Ngóa Khả, Ma Quỷ, cho dù là Long Hồn muốn động đến ngươi thì trước tiên cũng phải cân nhắc đã.”
“Ông nói nhiều như vậy cuối cùng là muốn nói chuyện gì với ta? Đừng nói là muốn tốt cho ta nhé, chính ông vừa nói tất cả mọi người đều sống vì lợi ích. Ông sẽ không tự dưng mời ta tới uống rượu nói chuyện chơi, hơn nữa lại còn ở nơi không thích hợp đối với ông, mà quán bar cũng không phải nơi thích hợp để bàn chuyện làm ăn.”
Lão nhân cười nói: “Đương nhiên là có lợi ích. Có lẽ phần lợi ích này có lẽ với ngươi còn chưa là gì, nhưng với ta thì rất trọng yếu. Ta chọn nơi này để gặp mặt ngươi bởi vì ta nhận được tin tức tối nay nơi này sẽ có một vở kịch vui, ta dẫn ngươi tới đây là để cùng ta xem chuyện vui mà thôi.”
“Ông rất nhàm chán.” Mười Một uống một ngụm nước nói.
“Người già thường xuyên nghĩ tới những chuyện nhàm chán, cũng làm một chút chuyện nhàm chán.” Lão nhân hướng xuống dưới lầu, nơi bắt đầu có từng nhóm sinh viên đi vào hỏi: “Có biết những người này là ai không?”
“Ta không có hứng thứ.”
“Bọn họ là sinh viên đại học Kinh Thủ, khoa văn học.”
Lão nhân nói xong liền nhìn Mười Một, tựa hồ muốn từ trên mặt hắn tìm ra một điểm gì đó khác thường, đáng tiếc vẻ mặt Mười Một thủy chung vẫn không có nửa điểm biến hóa, thậm chí ánh mắt cũng không có chút thay đổi nào.”
Lão nhân tiếp tục nói: “Đại học Kinh Thủ cứ hai ngày có một trận đấu bóng rổ, cuối cùng hình như khoa văn học thắng. Hôm nay tới đây ăn mừng. Ồ được rồi, ta nghe nói ngươi có một người bạn đang học khoa văn học đại học Kinh Thủ đúng không?”
Mười Một cảm thấy lão nhân này rất nhàm chán, rõ ràng chính mình đã điều tra được còn hỏi hắn làm gì.
“Có biết tối nay rốt cuộc có chuyện gì vui không?”
“Không hứng thú.” Mười một đơn giản mà trực tiếp trả lời.
Lão nhân không để ý, cười cười nói: “Như vậy cũng tốt, chuyện gì biết trước rồi thì không còn hay nữa. Kịch mà, chủ yếu là ở thời điểm mấu chốt tìm được lối thoát mới có ý tứ, biết hết rồi thì lại trở nên vô vị.”
Mười Một liếc mắt nhìn lão nói: “Ông đã biết hết rồi, cũng không cần nhìn xuống làm gì.”
“Ồ không.” Lão nhân dường như có thâm ý nhìn Mười Một nói: “Ta chỉ biết bắt đầu, cũng không biết kết cục.”
Thân trên lão nhân hơi đổ về trước, thấp giọng nói: “Bởi vì ngươi sẽ là ngươi là nhân tố bất ngờ của vở kịch vui này.”