*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mạn Châu Sa 2001
“Sở thích của con tương đối nhạt nhẽo, hầu như đều ở trong nhà, có đôi khi một mình trầm tư suy nghĩ một lúc.”
Trầm tư suy nghĩ……
Đây là cái gì? Mẹ Nhan ba Nhan không hiểu lắm, nhưng cảm thấy đối phương làm nghiên cứu, còn là về Phật học, trầm tư suy nghĩ nghe có vẻ thâm sâu khó lường. Tóm lại…… Ba Nhan mẹ Nhan càng nhìn càng thấy vừa lòng đối với Cố Gia Thụy, khí phách nghiêm chỉnh, khuôn mặt đẹp sống mũi cao khiến cho bọn họ cảm thấy rất thân thiết, rất quen thuộc…… Giống như đã gặp ở đâu rồi.
Nhưng mà nghĩ mãi không ra.
Hôm đó mẹ Nhan tìm một lý do hỏi ngày sinh tháng đẻ của Cố Gia Thụy, quyết định sau khi trở về tìm một đại sư xem cho. Sau chuyện của Vương Diệp, mẹ Nhan đối với chuyện này càng lựa chọn cẩn thận hơn.
Có người giới thiệu cho không ít người, sau đó có đề cử một người ở Thiên Đà Sơn “Nhất Thành Đại Sư”.
“Nhất Thành Đại Sư thực sự không tồi, xem đúng lại còn thu phí rất hợp lý, nếu gặp được người có duyên, còn có thể xây dựng quan hệ…… Nhưng mà nghe nói ông ấy đã hoàn tục, hiện tại muốn tìm người có chút khó.”
Mẹ Nhan có chút tiếc nuối, gọi điện thoại cho con gái Nhan Nghệ nói việc này.
Nhan Nghệ im lặng một lúc rồi nói với mẹ mình: “Mẹ, người đừng bận tâm, vừa khéo con có quen một vị đại sư, mẹ nói ngày sinh tháng đẻ cho con, con xem giúp mẹ.”
……
Chương 2:
Đêm đó, đặt một tờ viết ngày sinh tháng đẻ của hai người đến trước mặt Cố Gia Thụy, anh bấm bấm ngón tay, phê
hai chữ —— đại cát( may mắn, thuận lợi).
Giữa hè tháng bảy, ngày cực nóng.
Cuối tuần đó, Chu Diệu cùng vợ đi công tác ở Mỹ một tuần, ném bạn nhỏ cho ông bà nội ở thành phố A, Thiểm Thiểm nhàm chán tự mình cầm ipad lên chơi cả ngày, không cẩn thận gọi đến cho Cố Gia Thụy.
Sau thời gian giữa trưa, Cố Gia Thụy ngồi xếp bằng trên chiều trúc để tiêu thực, điện thoại vang lên, điện thoại được kết nối xuất hiện hình ảnh của Thiểm Thiểm, người đang liên tục hỏi thăm ghé miệng vào ipad chính là Thiểm Thiểm.
“Hi, Thiểm Thiểm, xin chào.”
Thiểm Thiểm muốn gọi điện cho ba, không nghĩ tới lại gọi điện thoại cho chú Gia Thụy, nhìn thấy gương mặt của chú Gia Thụy, bé bật cười, cũng không nói là mình gọi nhầm số. Sau khi nghe được chú Gia Thụy chào hỏi bé, càng vui vẻ mở miệng: “Xin chào chú Gia Thụy.”
Cố Gia Thụy cũng đoán được Thiểm Thiểm gọi nhầm, không ảnh hưởng anh muốn nói chuyện với bạn nhỏ đáng yêu. Một tay anh cầm điện thoại, hai đầu gối hơi hướng vào trong, tay phải chống trên chiếu, nụ cười ôn hòa nói chuyện với Thiểm Thiểm.
Ví dụ như ăn cơm trưa chưa?
Lại ví dụ như ăn cái gì?
Và tại sao lại không ngủ trưa? Có phải trộm gọi video cho anh hay không?
Đứng ở góc độ người lớn, nói chuyện với bạn nhỏ là một chuyện vô cùng không thú vị, nhưng Cố