Editor:mèomỡ
Tại lối ra bãi đậu xe bệnh viện tổng hợp nào đấy, chỉ thấy một người phụ nữ cầm tấm bảng trắng, những chữ trên tấm bảng được tô rất đậm, đủ cho những người lái xe chậm qua thấy rõ.
Người phụ nữ để mặt mộc nhưng không mất vẻ thanh nhã nhẹ nhàng khoan khoái, trên khuôn mặt xinh đẹp thoa chút phấn lộ ra mấy phần mệt mỏi, nhưng lại mang theo nụ cười mơ mộng.
Cô đợi từ xế chiều đến hoàng hôn, đứng lẳng lặng không nhúc nhích ở bên cạnh cầu thang lên xuống bãi đậu xe. Mà những người lái xe đi qua thấy nội dung trên tấm bảng trắng hơn phân nửa là cười bỏ qua, hoặc nói thầm một câu: hoa si này thật kiên nhẫn.
Bởi vì người phụ nữ này mấy ngày gần đây có thể nói là “Bất khuất” bất chấp mưa gió.
Đột nhiên! Một chiếc xe hơi màu đen phóng vọt qua, theo tiếng chuông báo an toàn kêu vang, trong nháy mắt bánh xe lướt qua bên cạnh người phụ nữ.
Người phụ nữ hốt hoảng ôm đầu né tránh, đồng thời tấm bảng trắng cũng rơi xuống đất.
Cô ngồi xổm xuống, nhìn về phía chiếc xe hơi màu đen lao với
tốc độ cực nhanh sắp hòa mình vào làn xe, lại nhìn bầu trời tối đen trên đầu, tiếng chuông nửa đêm vang lên bên tai, ngón tay cô mơn trớn tấm bảng dính đầy vết bẩn, dùng sức thổi phù một hơi, khiến bụi đất bay lên.
Cô nghiêng đầu nhìn hàng chữ trên tấm bảng, cười tươi tắn.
—— Bác sĩ Cao, chúng ta đi xem phim đi.
. . . . . .
Cùng lúc đó, người dừng xe trước đèn đỏ – Cao Tân Vũ một tay nắm chặt tay lái. Ánh mắt nhìn về phía kính chiếu hậu. . . . . . Đủ rồi đó Tưởng Hàn Tĩnh! Dù cô làm gì tôi cũng sẽ không ngu ngốc như trước kia nữa.
Cảnh cáo cô một lần cuối cùng, thằng ngốc cô gọi đến thì đến đuổi đi thì đi đã sớm trưởng thành rồi.
Nhấn cần ga, anh không chút chần chờ phóng đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyện 5s