Editor:mèomỡ
Bận rộn cả một ngày, Cao Tân Vũ vừa tới bãi đậu xe mới nhớ hôm nay là ngày giới hạn, anh không lái xe.
Xoay người đi về phía thang máy, lúc chờ anh quay người nhìn ra bãi gửi xe theo bản năng. Thấm thoắt đã 2 tháng, người phụ nữ điên Tưởng Hàn Tĩnh này ngày ngày cầm tấm biển đứng ở bãi gửi xe chờ anh tan làm.
Hành động lần này mặc dù khiến anh vô cùng bất mãn, nhưng những đồng nghiệp nam không rõ chân tướng lại cực kì hâm mộ anh. Bởi vì Tưởng Hàn Tĩnh rất xinh đẹp, vóc người đẹp da trắng, lúc nào xuất hiện ở bãi gửi xe cũng phải chờ ít nhất vài tiếng như hoa si vậy, cho nên anh thường bị nhạo báng là có diễm phúc.
Còn một chuyện làm anh đau đầu hơn đó là Tưởng Hàn Tĩnh thường xuyên chạy đến chỗ anh làm hỏi anh có muốn đi ăn cơm cùng cô không?
Anh mở miệng cự tuyệt thì cô sẽ lập tức xoay người rời đi, không đầu không đuôi thật khó hiểu!
. . . . . .
Lúc đi ra cửa chính bệnh viện, do đã qua thời gian đông người khám, Cao Tân Vũ nhanh chóng nhận ra Tưởng Hàn Tĩnh trong dòng người thưa thớt trên đường phố. Anh cảm thấy đầu mình lại đau rồi.
Bệnh viện có quy định: Vì không để tắc nghẽn xe cộ cản trở xe cứu thương, cấm xe taxi dừng ở các cửa ra vào.
Cao Tân Vũ chỉ đành phải đi bộ một đoạn mới bắt được xe.
Tưởng Hàn Tĩnh nhắm mắt theo đuôi đi sau anh mười mét.
Buổi tối yên tĩnh khiến thính giác con người nhạy hơn, nhất là tiếng bước chân mà mình không muốn nghe.
“Đừng có đi theo tôi giống nữ quỷ thế được không!”
Cao Tân Vũ cảm thấy mình sắp bị cô hành hạ đến điên rồi. Mặc dù cô không nói lời nào, rất yên lặng, nhưng lại giống như kẻ cố tình gây sự xông vào chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ của anh.
Tưởng Hàn Tĩnh lui về phía sau một bước, “Đường anh anh đi, cứ coi như không nhìn thấy em.”
“Sớm biết có hôm nay ban đầu sao còn làm vậy?! Hối hận rồi sao? Này, sao không trả lời tôi? !”
Đến giờ này ngày này, cô làm chuyện hèn mọn nhất, thái độ lại vẫn ngạo mạn như xưa làm cho anh phát điên.
“Không hối hận, em không muốn bù đắp bất cứ chuyện gì cả.”
Cao Tân Vũ hít sâu một hơn rồi từ từ thở ra, sau đó giận dữ đi thật nhanh.
Tưởng Hàn Tĩnh thấy anh đi liền đuổi theo, hoàn toàn coi như không thấy sự chán ghét của anh.
Trong một số trường hợp đặc biệt thì kí ức luôn nhảy ra quấy rối. Trong đầu Cao Tân Vũ hiện ra hình ảnh năm đó mình theo đuổi Tưởng Hàn Tĩnh không buông. Khi đó, anh để chắc chắn xuất hiện trước mặt
Tưởng Hàn Tĩnh khi cô tan học, nên luôn trốn gần hết tiết cuối.
Tưởng Hàn Tĩnh luôn cau mày trách anh trốn học đều là học sinh hư.
Cao Tân Vũ vô liêm sỉ nói điều kiện: Nếu như em chịu chờ anh trước cửa trường học, vậy anh học xong mới về.
Tưởng Hàn Tĩnh dĩ nhiên sẽ không đồng ý, đi vòng qua bên cạnh anh bước nhanh về nhà, anh vội vàng đuổi theo. Mỗi lần như vậy sẽ bị cô lạnh lùng xua đuổi.
. . . . . .
“Đừng có đi theo tôi nữa được không?!” Anh lại một lần nữa mất khống chế.
Tưởng Hàn Tĩnh dừng chân, lẩm bẩm nói, “Cũng không phải đường của nhà anh, ai đi chả được. . . . . .”
“Cô!”
Mẹ nó! Ngày trước sao anh lại không nghĩ ra dùng câu này trả lời cô?
Thấy xe buýt chậm rãi tới, Cao Tân Vũ định nhảy lên.
Nhưng bởi vì hàng năm không ngồi xe buýt nên hôm nay căn bản không có vé.
Anh rút ví ra mới phát hiện không có tiền lẻ, lại tìm loạn xạ khắp người.
Lúc này, một cánh tay nhỏ bé mảnh khảnh lướt qua trước mắt anh, nhét đầy đủ tiền lẻ vào trong máy.
“Đã trả rồi, anh có rảnh thì cũng ngồi đi.” Cô cười nói.
Cao Tân Vũ nhìn chung quanh một vòng, ngồi vào ghế đơn gần cửa sổ. Tưởng Hàn Tĩnh đi ngang qua bên cạnh anh, ngồi vào hàng cuối cùng, chếch về phía sau anh.
Anh buồn bực nhìn ra ngoài cửa sổ, đây coi như trốn tránh sao? Đúng thì sao. Không muốn hỏi cô những năm này cô sống thế nào, không muốn biết bất cứ chuyện gì về cô, không muốn vì bất kỳ nguyên nhân nào mà tha thứ cô ra đi không lời từ giã.
Bởi vì anh sống không tốt, cô trốn tới nơi anh không quấy rầy được.
Vẫn là câu nói đó, đã khiến cô ghét, vậy thì đừng về nữa.
Trong lúc đó thì Tưởng Hàn Tĩnh rút từ trong túi ra một cuốn vở ố vàng, lật tới một tờ thì cười khanh khách vang cả một góc, sau đó nhìn anh không chớp mắt, trong lòng tính nhẩm trạm anh sắp xuống, đôi mắt trong veo dần dần phủ một tầng mờ mịt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyện 5s