Sưu Quỷ Đoàn bị nhốt trong thang máy B1, vô luận có chửi um như thế nào cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn số tầng càng ngày càng cao, cuối cùng dừng lại ở tầng mười sáu.
Hạ Văn Tiêu trên lưng hắn toàn thân càng thêm cứng ngắc, lượng máu liên tục giảm bớt, làn da xuất hiện vết nứt, hắn dùng sức che miệng nhưng vẫn không thể tránh khỏi thống khổ rên rỉ mà kêu ra tiếng.
Máy thông tin lại một lần nữa kết nối, Hà Sở Vị nghe thấy Bạch Sở Niên nói: "Để đội viên bị thương này trong đội các anh ở trong thang máy, cậu và vị Husky còn sống kia từ hành lang đi tới tòa C, sau đó đi xuống lầu đến tầng mười bốn giải sắt két sắt."
"Tôi sẽ không bỏ lại đội viên của mình."
Bạch Sở Niên cười nhạo: "OMG, đây chỉ là một kỳ thi thôi có được không? Đừng quá nhập vai, chết chỉ là đào thải mà thôi."
Hà Sở Vị giơ súng lục lên, chống lại mi tâm Hạ Văn Tiêu.
"Anh muốn giết cậu ta? Tốt hơn là không nên." Bạch Sở Niên tựa hồ đã sớm có thể đoán được Hà Sở Vị nghĩ gì, hắn thoải mái cười nói: "Để cho cậu ta kêu.
Đây là đang bảo vệ các cậu, cho dù là thực chiến, đội viên của cậu nhất định cũng sẽ nguyện ý hy sinh cái này."
Hạ Văn Tiêu nghe giọng alpha nhẹ nhàng trong máy thông tin liên lạc, suy yếu gật đầu về phía đội trưởng, tự mình bò đến góc thang máy, thở hổn hển thúc giục bọn họ đi nhanh.
Hà Sở Vị trầm mặc một lát, phát động năng lực phân hóa J1- Nguyệt thực toàn phần, sẽ có thể ngăn cản thương tổn phiêu phù nguyệt bàn ở lại bên cạnh Hạ Văn Tiêu, mang theo đội viên cuối cùng rời khỏi thang máy.
Nghe đội viên của mình ở phía sau bởi vì thống khổ tê tâm liệt phế gầm lên mà mình lại bỏ lại hắn dần dần xa, đối với Hà Sở Vị mà nói kỳ thật rất khó chịu.
"Cậu rốt cuộc là ai?" Hà Sở Vị đè lại máy thông tin treo ở tai, có chút mệt mỏi hỏi Bạch Sở Niên: "Cậu không phải quân nhân, chúng tôi chưa bao giờ bỏ lại chiến hữu."
"Tôi là du dân không có việc làm." Bạch Sở Niên nở nụ cười một tiếng: "Tôi nào có cao thượng như các cậu, anh trai quân à."
Hai người của Sưu Quỷ Đoàn rốt cục cũng đến tầng mười bốn của tòa nhà C, trước khi tiến vào đại sảnh, Bạch Sở Niên ở trong máy thông tin hạ thấp thanh âm nói: "Đèn pin cường quang vẫn còn ở đây, sau khi mở ra đặt ở cách xa két sắt nhất, sau đó che mắt đi qua truyền mật mã."
"Trên văn kiện của chúng ta có viết hai nhãn cầu của Xà Nữ Mục có thể tách ra hành động, chỉ cần nhìn vào nó sẽ bị hóa đá, đồng thời sẽ còn bị rót vào độc tố thần kinh, người sẽ bởi vì đau đớn mà kêu rất lớn." Bạch Sở Niên nói: "Hiện tại có thể xác định một con nhãn cầu trong đó ở phụ cận chỗ các cậu, con mắt còn lại ở phụ cận tầng mười của tòa C chỗ Độ Mặc chết, kỳ thật các cậu coi như an toàn."
Bạch Sở Niên: "Các cậu trước tiên ấn nút thang máy C1 bên tay trái các cậu, ấn lên tầng mười bốn."
Hà Sở Vị: "Nhấn rồi."
Hà Sở Vị: "Thang máy bên tay phải đến, dừng lại ở chỗ chúng tôi."
Bạch Sở Niên: "Nhấn nút mở cửa, đợi lát nữa nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì trốn vào thang máy C2 đóng cửa lại."
Hà Sở Vị hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, dựa vào thính giác nhạy bén cùng trí nhớ mò mẫm tìm được két sắt, vô cùng cẩn thận nhập chữ cái từng bước một.
Hắn mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Hạ Văn Tiêu trong tòa nhà B, nhịn không được cổ họng nghẹn lại, ở trong máy thông tin hỏi Hạ Văn Tiêu: "Vẫn ổn chứ?"
Qua một thời gian dài Hạ Văn Tiêu mới mở micro, hắn đã không thể nói ra câu hoàn chỉnh, giọng nói khàn khàn run rẩy, cái gì cũng có thể nghe thấy trong máy thông tin liên lạc có tiếng gãi hung mãnh, rắc rắc, có thứ hung hăng phá hư nguyệt thực hắn để trong thang máy bảo vệ Hạ Văn Tiêu.
Một tiếng gào thét kỳ dị bén nhọn chui vào trong micro máy thông tin, ngay sau đó là tiếng nhai rõ ràng cùng tiếng huyết nhục xé rách phun ra chất lỏng.
Loa thông báo thành viên bị loại theo đó mà đến: Cơ thể thực nghiệm số 1513 đã đánh abij [Sưu Quỷ Đoàn] Hạ Văn Tiêu.
Phím két sắt bị mồ hôi đầu ngón tay của Hà Sở V làm ướt trở nên trơn nhẵn, hắn nghe nhịp tim rối loạn của mình, gian nan lần lượt ấn chữ cái và số.
Bạch Sở Niên cắt đứt liên lạc bên cạnh Hạ Văn Tiêu, thản nhiên nói: "Làm mồi nhử, cậu ấy làm không tệ, tôi tin tưởng người bị cậu ấy kêu thảm thiết hấp dẫn đi săn mồi chính là bản thể của Xà Nữ Mục, vừa rồi tôi đã bảo Lục Ngôn đóng cửa thang máy, Xà Nữ Mục hiện tại bị nhốt trong thang máy B1, các cậu chỉ cần không nhìn vào hai nhãn cầu kia là rất an toàn rồi."
Hà Sở Vị châm một điếu thuốc trầm mặc điền mật khẩu.
Giọng nói của Husky alpha bên cạnh có chút run rẩy: "Đệch, ca, thứ đó đang cọ qua mặt tôi."
Bạch Sở Niên chen một câu: "Cậu không phải còn có một cái đèn pin sao, bật lên, cách đội trưởng cậu xa một chút."
Husky che mắt giơ đèn pin cường quang lên nhảy ra xa, nhãn cầu rắn lơ lửng đuổi theo những điểm sáng lộn xộn, theo thời gian lắc lư đèn pin càng ngày càng dài, Husky alpha tựa hồ từ đó tìm được niềm vui, khi nhãn cầu tò mò bay tới thì bị một tay đèn pin đánh bay hai mét, bắn tới bắn lui trên vách tường, tựa hồ không có uy hiếp gì.
Thì ra con đường công kích duy nhất của hai con mắt này chính là tiếp xúc tầm mắt của địch nhân.
May mắn Sưu Quỷ Đoàn giải được làm cho mật mã két sắt khóa sáu đèn xanh bật sáng, cửa tự động mở ra, bên trong bày một xấp tài liệu, trên bìa sách viết "Văn kiện D".
"Đồ đã lấy được, chúng ta đi." Hà Sở Vị cất tài liệu, nhắm mắt cúi đầu nhanh chóng đi ra khỏi đại sảnh, cảm giác đội viên không đuổi theo, đành phải hạ thấp giọng gọi hắn: "Cố Vô Lự, cậu đang làm gì vậy?"
Husky cũng nhắm mắt gãi đầu: "Chơi bóng bàn ấy mà, đôi mắt này biết bật như bóng thuật luôn á."
"Qua đây cho lão tử." 弹 kéo Husky lên liền chạy, trốn vào thang máy C2 đóng cửa lại, xác định con mắt lơ lửng kia không đi theo mới dám mở mắt.
Bạch Sở Niên thúc giục hỏi: "Trên văn kiện viết cái gì?"
"Trên ba viết chữ Tài liệu D: Chi tiết về thí nghiệm Xã Nữ Mục 1513."
"1.
Xà Nữ Mục phát động năng lực J1- Tạm thời lưu mắt: Hai nhãn cầu lơ lửng có thể rời khỏi mục tiêu tìm kiếm của bản thể, khi hai con mắt toàn bộ rời khỏi bản thể, bản thể dựa vào mắt lơ