Tất Lãm Tinh nằm trên mặt đất chậm lại một hồi lâu mới có khí lực đứng lên, năng lực thực tế ảo của Bạch Sở Niên mô phỏng đau đớn thật sự quá chân thật, làm cho Tất Lãm Tinh từ đáy lòng sinh ra một loại sợ hãi.
Bạch Sở Niên thấy cậu nửa ngày không đứng lên, đứng dậy rời khỏi ghế đi đến bên cạnh cậu rồi ngồi xổm xuống, nâng cằm alpha nhỏ đánh giá khí sắc của hắn, lại lật mí mắt kiểm tra tình huống đồng tử.
Tất Lãm Tinh hít sâu một hơi rồi khó xử cười cười, ngửa mặt nằm trên mặt đất hỏi: "Bị đạn bắn trúng thật sự là loại cảm giác này sao, thật đáng sợ."
Bạch Sở Niên ngồi xổm bên đỉnh đầu hắn, cúi đầu nhìn hắn: "Đúng vậy, chỉ có vết thương tôi đã trải qua mới có thể dùng năng lực đồng sinh này mô phỏng ra, tôi chỉ là đem cảm thụ của mình lúc ấy vẫn nguyên vẹn truyền cho đại não của cậu mà thôi."
Tất Lãm Tinh sửng sốt một chút, ở trong đầu hồi tưởng lại những lời này của Bạch Sở Niên, trầm mặc đứng lên, nhặt súng trường lên một lần nữa nạp đạn.
Đau đớn trúng đạn trong bụng đã hoàn toàn biến mất, nhưng nỗi sợ hãi này vẫn tiếp tục trong đầu, Tất Lãm Tinh nâng ACR lên, nhắm vào mục tiêu di động, ngón trỏ bị trúng cò súng chậm chạp do dự không dám giữ lại, một giây, hai giây, mười giây trôi qua, cơn đau dữ dội của viên đạn vào người lại đột nhiên đánh trúng hắn.
Lần này vị trí trúng đạn ở bắp chân.
Tất Lãm Tinh ôm chân cuộn mình trên mặt đất, cắn chặt răng mới không kêu ra tiếng, cau mày không tiếng động gào thét, thân thể lại một lần nữa bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
"Quá chậm, mất mười giây nhắm vào, như vậy đầu của cậu đã bị địch bắn cho nổ tung rồi, nhớ kỹ ưu thế và tác dụng của mình, loại tuyến thể công phòng kiêm đầy đủ như Tiễn Độc Mộc ở trong đoàn đội tất nhiên sẽ ở vị trí súng, một chút do dự của cậu có thể sẽ làm cho đột kích thủ ở phía trước tiêu diệt toàn bộ, đột kích thủ không còn, người tiếp theo địch nhân diệt chính là cậu, giáo viên trường học của cậu đã dạy như thế nào?" Bạch Sở Niên cầm lấy máy tính bảng bên bàn tròn nghỉ ngơi, vẽ vài cái trên màn hình, gọi hai phần bữa sáng, một ly đồ uống thể thao và một ly latte đá.
Thẳng đến trước khi đồ ăn đưa tới, Tất Lãm Tinh đã liên tiếp ngã xuống đất bảy lần, tổng cộng bắn được mục tiêu di động mười hai lần, bắn chết nổ đầu năm lần, không trúng chỗ yếu hại sáu lần, để mục tiêu tháot được một lần.
Lần thoát trúng đó hắn bị trừng phạt nặng nhất, Bạch Sở Niên làm cho hắn trải nghiệm cảm giác bị một phát súng nổ đầu.
Bạch Sở Niên bưng ra bữa sáng nóng hổi từ robot giao đồ ăn, vẫy tay gọi hắn: "Bảy rưỡi rồi, đến đây ăn cơm."
Tất Lãm Tinh giãy dụa nửa ngày không thể đứng lên, Bạch Sở Niên đi qua đem alpha nhỏ kéo lên, đặt lên ghế đối diện mình, lòng bàn tay đè lại gáy hắn, đem một cỗ pheromone trấn an rót vào tuyến thể của hắn.
"Huấn luyện viên, từ từ chờ tôi một lát." Tất Lãm Tinh vô lực nằm sấp trước bàn tròn, đầu vùi vào trong khuỷu tay, thân thể hơi co rút.
"A, không cần khách khí như vậy, kỳ thật bọn nhỏ trên đảo này tôi cũng chưa từng yêu cầu bọn họ gọi tôi là huấn luyện viên, là bọn họ nhất định phải gọi như vậy, làm như tôi rất nghiêm khắc vậy." Bạch Sở Niên cầm dao rắc bơ đậu phộng lên bánh sandwich: "Tuyếntheer thực vật bình thường thích ăn gì? Có cần cho thêm một chút nitơ phốt pho kali không?"
"Không cần...!Tôi có thể ăn bình thường." Tất Lãm Tinh gian nan đứng thẳng người lên, cầm lấy khăn ăn khử trùng lau tay, kỳ thật hắn đau đến đầu đều choáng mắt hoa, ăn cái gì cũng không nếm được hương vị.
Bạch Sở Niên đẩy đồ uống thể thao cho hắn: "Ăn nhiều hơn một chút."
Tất Lãm Tinh cầm lấy ly thủy tinh rót một ngụm, tiếp tục nằm sấp trở lại trên bàn, phảng phất như có như không hắn sẽ lập tức hóa thành một bó cỏ dại chết trên mặt đất.
"Anh đã thực sự trải nghiệm những đau đớn này rồi?" Tất Lãm Tinh buồn bực hỏi: "Vậy anh đã sống sót như nào vậy?"
"Tự chữa lành, chỉ cần không phải là vết thương nhiễm trùng diện tích lớn đều có thể tự mình khép lại." Bạch Sở Niên thành thật nói: "Viên đạn là giết không được tôi."
"Đây là khả năng đồng sinh của anh sao?"
"Không phải." Bạch Sở Niên bưng latte lạnh uống một hớp: "Khi còn bé được huấn luyện tương đối đặc thù."
"Nghe có vẻ mạo muội...!Tôi có thể biết tuổi của anh không?" Tất Lãm Tinh do dự hỏi.
"A, đừng dùng kính ngữ gọi tôi như vậy." Bạch Sở Niên cười đến lộ ra hai cái răng nanh: "Đối với chúng tôi mà nói tuổi tác chỉ là một thời gian bồi dưỡng mà thôi, có thể cùng các cậu định nghĩa tuổi tác không giống nhau.
Nói đi cũng phải nói lại, ở tuổi thế giới dựa vào thực lực này không thể đại biểu cho bất cứ thứ gì."
"Các...!cậu?"
"Ừ, sau này tôi sẽ nói cho cậu biết, có điều là phải xem cậu có tranh giành hay không."
Ăn xong điểm tâm, Bạch Sở Niên vẫn ngồi trên ghế quan sát Tất Lãm Tinh luyện súng, nhưng cũng không có dùng năng lực thực tế ảo kích thích hắn khi hắn sai lầm, bởi vì thân thể tiểu alpha này đã tạm thời nhớ kỹ một loạt phản xạ đau đớn này.
Băng đạn rỗng dưới chân Tất Lãm Tinh đá tích tụ càng nhiều, đến giữa trưa, Tất Lãm Tinh đã có thể đạt được tỷ lệ bắn mục tiêu di động đạt tới 90%, tức là 12 mục tiêu di động trung bình mỗi vòng có thể bắn nổ đầu trúng 10,8 cái.
Năng lực bắn súng của hắn vốn không kém, khuyết điểm duy nhất là không đủ chuyên chú, khó có thể chống cự quấy nhiễu chung quanh, hơn nữa ỷ lại vào cảm giác tay, đương nhiên đây cũng là bệnh chung của đại bộ phận đặc huấn sinh, cần phải cưỡng chế thay đổi.
Bởi vì nguy hiểm sẽ không chọn khi mọi người có trạng thái tốt nhất hàng lâm, khi súng thật đạn thật và địch nhân cũng sẽ không cho hắn cơ hội bồi dưỡng cảm giác tay.
Cánh cửa của tổ đặc công liên minh cũng không phải là có thể tùy tùy tiện tiện là có thể đạt tới, ở bắn súng không phải là mức độ sờ súng liền bắn chết, bởi vì tổ đặc công liên minh gặp phải địch nhân, kỹ thuật bắn súng cũng không phải là tên cướp bình thường có thể so sánh được.
Thành tích này của Tất Lãm Tinh chỉ có thể tính là đạt tới đặc huấn sinh.
Căng tin gần đó báo chuông, Bạch Sở Niên lấy giấy tờ ra đánh một cái ở bên cạnh loa trên bàn tròn, nhấc micro dán lên môi: "Học sinh trường bắn đến khu vực thi bắn tập hợp, hôm nay tôi muốn kiểm tra tỷ lệ bắn mục tiêu di động của mười người xui xẻo."
Thanh âm nhẹ nhàng thản nhiên bị loa phóng đại ở các góc bãi bắn phóng đại phát lại, tiếng súng của bãi bắn dần dần dừng lại, các đặc huấn sinh nhao nhao tụ tập đến khu khảo sát bắn súng, bốn phía khu khảo sát được trang bị bảng chống đạn trong suốt cùng đài quan sát bậc thang.
Nhóm đặc huấn sinh tụm ba tụm năm xúm lại đây sắc mặt tái mét, có người yên lặng cầu nguyện không gọi đến tên mình, có người trực tiếp