Nhân Ngư [Khải Nguyên]

Chương 6


trước sau

Vương Tuấn Khải mơ thấy một giấc mộng.

Một người đứng trên vùng hoang sơ đất cằn cỗi, bầu trời và mặt đất nối liền nhau, dưới chân hắn, từng đợt sóng xanh lam uốn lượn liên tục chuyển động, hơi nước ẩm thấp cuốn lấy đợt sóng không ngừng tuôn trào. Theo động tác người nọ giơ tay nhấc chân, nước trong suốt ào ào đổ xuống từ bốn bên, dội vào vách đá ầm ầm, chảy dài trườn bò lên nền đất khô cằn. Chẳng mấy chốc, nước đã dày lên mặt cá chân. Khí thế rất mạnh mẽ, ra tay lại cực kỳ ung dung.

Sau đó, cảnh vật xoay chuyển, người nọ mặc áo giáp bạc, tay cầm trường kiếm huy giữa không trung, tuy rằng gương mặt thật bị che giấu trong nón giáp, nhưng Vương Tuấn Khải có thể nhìn thấy rõ đôi mắt màu lam phát ra ánh sáng dữ dội. Người nọ đứng trên đầu ngọn núi, chém đôi đồng bằng, tạo thành con sông lớn trữ nước, lại chém xuống biển, nứt ra một con đường. . .


Ngư Vương giận dữ siết chặt cây quyền trượng, tách nước thành dòng đùng đùng hiện lên.

Không phải. . .Vương Nguyên?

Hô hấp Vương Tuấn Khải cứng lại, hình ảnh trước mắt mờ nhòe đi, hắn cố chạy đến phân tuyến giữa hai chiến thần, nhưng làm sao cũng không thể chạy tới. . .

Hắn càng gấp gáp, cỗ lực lượng trong cơ thể càng xao động mãnh liệt, cuối cùng Vương Tuấn Khải khuỵu xuống, lồng ngực giống như nổ tung, vô số tia sáng xanh hung mãnh bắn ra, chấn ngã toàn bộ ảo cảnh trong giấc mơ.

Thiên Tỉ im lặng nhìn (lén) giấc mơ của Vương Tuấn Khải, gương mặt ôn hòa nở nụ cười nhàn nhạt, anh một tay túm lấy Lưu Chí Hoành đã ngất xỉu, tay còn lại mở ra con đường quay về hiện thực.

Bầu trời trên nóc quán coffee tụ tập mây đen dày đặc, không bao lâu sao nước mưa trút xuống, tạt vào kính cửa rồi lăn dài xuống đất.


Lưu Chí Hoành đau đớn tỉnh lại, dư chấn sau vụ nổ năng lượng khiến cậu uể oải không chịu được. Cậu là mộng hành nhân, sự việc trong giấc mơ đối với cậu chân thật không khác gì đời thực, cho nên cảm giác tê nhức đến giờ vẫn còn lưu chuyển trong người, Lưu Chí Hoành khó khăn ngồi dậy, phát hiện mình nằm trong lòng một người.

Thiên Tỉ cúi đầu, cười tủm tỉm. Lưu Chí Hoành á khẩu, bối rối gượng dậy.

"Xin lỗi xin lỗi. . ." Cậu biết mình chỉ thích con trai, mấy năm nay luôn giữ khoảng cách với bọn họ, bây giờ lại đụng chạm thân mật khó tránh khỏi xấu hổ: "Tôi, tôi, tôi xuống ngay. . ."

Thiên Tỉ vẫn mỉm cười: "Cậu không sao chứ?"

"Không sao không sao. . ." Nói cũng kỳ quái, ban nãy không phải là ngồi trên ghế ngủ gật sao? Vì cái gì lúc tỉnh lại nằm trong lòng người ta? Lưu Chí Hoành gãi đầu, lẽ nào khi mình nhập mộng thì di thân đi chỗ khác?


"Cậu vừa nãy nói muốn đi WC, sau đó ngất." Thiên Tỉ làm động tác knock out, rất chuyên nghiệp giấu đi sự thật là anh đã bước qua ôm cậu: "Nhìn cậu dường như ngủ không đủ."

"A. . .Cảm ơn anh." Bạn nhỏ Lưu cảm kích nói, sau đó cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như thể bị đóng băng. Cậu kéo áo khoác lại, nghĩ thầm có lẽ điều hòa nơi này quá lạnh mà bên ngoài trời lại mưa, vội vàng tính tiền xong liền ôm tài liệu chuồn thẳng.

Nước mưa buốt giá như kim châm đâm vào da thịt, Lưu Chí Hoành bảo trì tỉnh táo, leo lên xe bus run cầm cập. Cậu càng lúc càng lạnh, hô hấp không thông, đầu óc nhũn thành một đống.

Phía sau có người lên tiếng.

"Mặt cậu trắng quá vậy?"

"A?"

"Môi tái lắm, cậu mau về nhà uống chén canh gừng đi."

"Tôi. . ."

Liền sau đó, khí lạnh đột ngột xông lên não, trước mắt tối đen.
. . .

Giữa lúc mưa rơi xối xả, bên cửa quán coffee có một thiếu nữ đang đứng.

Thiếu nữ mặt mũi tinh xảo, mày liễu mắt phượng, môi đỏ hồng mềm mại mím chặt, tóc dài gọn gàng đổ xuống sau lưng, trên người mặc quần áo cổ trang màu trắng sữa, vạt áo dài mỏng phủ lên đôi giày thêu xinh đẹp, khiến người ta nhìn qua liền không thể dời mắt.

Thoát tục siêu phàm, tiên nhân giáng thế.

"Chậc chậc, Vương Nguyên đúng là sinh ra để người ta ngắm."

Thiếu nữ nghe được lời này, mắt phượng đảo qua, lạnh lùng liếc Hoàng Kỳ Lâm một cái.

"Đúng, đúng, chính là phong thái này!!!" Kỳ ca cực lực hoan hô, vui đến mặt mày nở hoa: "Quả nhiên không chọn lầm người!!!"

"Trình độ hóa trang không chê vào đâu được." Hạo Dương tự đắc cười gian xảo: "Tôi phục tôi quá~~"

"Dẹp cậu đi, Tứ tỷ điệu đà, điệu đà của cậu đâu rồi?"
"Ai ai ai, tôi nói Thánh mẫu tiểu Lục, thu liễm tính khí của mình chút đi~"

"Tui là Ngũ men lì =3=~"

"Ácccc. . ."

Năm "tỷ muội" hùng dũng hiên ngang đứng ngáng cả cửa ra vào, mặt mũi thoa phấn trát son xinh xắn là thế mà lời nói ra mười câu là hết bảy câu đáng khinh, cực chẳng đã người nào người nấy còn cười tới trời long đất lở, một chút cũng không giống hình tượng tiên nữ hạ phàm.

"Ông chủ đâu rồi?" Tiểu Dật là người đầu tiên phát hiện ra "Đại tỷ phóng khoáng" không có mặt ở đây: "Không phải xấu hổ đến mức trốn luôn trong phòng nghỉ rồi chứ?"

Vương Nguyên nheo mắt: "Tôi đi xem."

Đi xuyên qua cánh cửa đóng chặt, Vương Nguyên buồn cười nhìn Vương Tuấn Khải vò đầu bứt tai ngồi ở sofa, miệng lẩm bẩm lảm nhảm, vừa thấy người tới là Vương Nguyên liền há miệng, cuối cùng buồn bực quay đi.
"Ngươi làm gì vậy?" Y chưa từng thấy dáng vẻ hài hước này của hắn bao giờ, nhẹ nhàng bước tới.

"Tôi. . .vừa mơ thấy Lam Vương."

"Ồ."

"Cậu chỉ "ồ" thôi sao?" Hắn có chút không hiểu được phản ứng của y: "Tôi lúc đó còn nhìn thấy Ngư Vương, nhưng không phải cậu. . ."

"Ngươi làm sao xác định đó là Ngư Vương?"

Vương Tuấn Khải lại khổ não: "Cảm giác. . ."

Lúc đó sóng biển rẽ ngang, người cá toàn thân lóng lánh ánh lục oai phong xuất hiện, Vương Tuấn Khải liền nhận định đó là Ngư Vương.

"Có người xâm nhập vào giấc mơ của ngươi." Vương Nguyên điểm một cái lên đầu hắn, luồng sáng xanh lục chậm rãi chìm sâu vào ấn đường: "Thay đổi chút nội dung giấc mơ."

". . .Người đó sao phải làm vậy. . ." Hắn lại bắt đầu ngạc nhiên rồi.

"Đi tìm cậu ta hỏi thử." Vương Nguyên mỉm cười, cặp mắt tà mị chớp một cái, câu hồn đoạt phách.
Vương Tuấn Khải sửng sốt, vặn xoắn cái tóc giả trên đầu Vương Nguyên: "Tôi. . .không thích cậu như thế này chút nào."

Tóc bạch kim, mắt màu lục, thần sắc lạnh lùng, đó mới chính là Vương Nguyên.

"Tướng do tâm sinh." Y nhún vai, cũng vươn tay sờ sờ mặt hắn: "Ngươi buồn cười."

Mặt Vương Tuấn Khải đen thùi.

"Cũng không biết là ai nghĩ ra cái trò quảng cáo này." Báo hại hắn mặc đồ nữ còn chưa nói, còn là nữ cổ trang, nữ tiên! Hắn bất đắc dĩ liếc Vương Nguyên, nếu không phải ngày đó để Hoàng Kỳ Lâm nhìn thấy y, hẳn là sẽ không có cái màn này đâu.

"Ta thấy rất đẹp." Vương Nguyên cười sáng lạn, vỗ đầu hắn: "Tiểu mỹ nữ phóng khoáng~" Âm cuối kéo dài lượn sóng tiêu hồn.

Sau đó, Thất Tiên
Nữ của coffee trở thành chủ đề nóng của toàn thể khách quen. Bọn họ hoặc là chụp hình chung, hoặc là xin chữ ký, có người còn mời vào đoàn cos làm thành viên, kịch truyền thanh đam mỹ BL này nọ. . .
"Nhìn không ra ngươi thích phẫn nữ trang. . ." Thiên Tỉ há há miệng ngây ra một lúc, vỗ bàn cười ha hả: "Ngươi cũng có ngày này!"

Vương Nguyên chẳng buồn liếc mắt để ý tên bằng hữu già cỗi đang lên cơn tự kỷ, chống cằm mông lung nhìn ra xa. Lông mi giả rất dài khiến mắt y cứ dính dính chung một chỗ, may là thời tiết không quá nóng nực, nếu không y đã giật phăng nó ra rồi. Bất quá, Vương Tuấn Khải mới thực sự là thảm hoạ cơ, nhìn xem, hắn chạy tới chạy lui tránh máy chụp hình cũng đủ khổ.

"Nói ngươi biết. . ." Thiên Tỉ lau nước mắt, cười đến run rẩy: "Tên kia ngửi thấy mùi của ngươi rồi."

"Đến?"

"Phải, còn kéo theo một đống lâu la tiểu tốt nữa kìa."

Vương Nguyên nhíu mày, trong tiềm thức nhớ tới một con heo ngu ngốc cứ liên tục chĩa phất trần vào người y, mặc trên người bộ quần áo đạo gia mà chả có chút phong phạm tu hành, tính khí cực đoan lại vô cùng cố chấp, hễ cứ nhìn thấy y là ngửa đầu thét dài: "Yêu tinh______!!!" Sau đó lao nhào đánh chiến giống như đã kết thù tám đời.
"Lần này hắn đầu thai thành cái quỷ gì vậy?"

"Ngươi đoán?"

Vương Nguyên lười biếng duỗi tay, bắn ra một ngân châm vút vào không khí. Thiên Tỉ nhanh nhẹn né được, nhăn nhó: "Ngươi ra tay thủ ác."

Y nhướng mày --- Ngươi ý kiến?

Thiên Tỉ nghiêm chỉnh ngồi thẳng lại, chấm nước trà vẽ một cái vòng tròn, bên trong viết một chữ "mộng" rồi mỉm cười: "Ta tìm thấy cậu ấy, cậu ấy xâm nhập vào giấc mơ của người khác là có nguyên do."

"Mộng hành nhân? Cậu ta thì liên quan gì đến tên đạo gia đó?"

"Ta phát hiện, mộng hành nhân đời này bị thao túng của gã Hắc Ám Si Mị. Mà tên đạo gia kia là kẻ thù không đội trời chung với gã."

Vương Nguyên "ồ" một tiếng dài thượt, vẻ mặt cao lãnh hiện lên chút tinh quái: "Cho nên Thiên Không Vương của chúng ta muốn đến tập kích, thừa lúc đục nước béo cò?"
"Không không, người bây giờ dùng từ hoa mỹ hơn, gọi là. . ." Thiên Tỉ cười sáng lạn: "Anh hùng cứu mỹ nhân."

Cách đó năm cái bàn, Hoàng Kỳ Lâm vẫy tay "kacha" với một đám em gái loli xinh xắn xong, kéo tay Vương Tuấn Khải – còn đang bị vây giữa các hủ nữ trung học – vào một góc, thần thần bí bí thì thầm:

"Ông chủ, hàng của anh đã qua kiểm duyệt chưa?"

Vương Tuấn Khải đần mặt ngờ nghệch, tưởng thằng đệ hỏi đến cà phê nên điềm nhiên nói: "Đều đã đóng dấu, có sự đồng ý của cục y tế, hàng vệ sinh an toàn thực phẩm, xảy ra chuyện gì sao?"

"Chậc, có người đang muốn đụng vào hàng của anh!!"

"Sao có thể? Xung quanh đây ngay cả một cái quán cà phê vỉa hè cũng không có. . ."

"Nhưng người này thuộc loại cực phẩm luôn, nhìn qua đủ ba tiêu chuẩn cao – phú – soái!"

Vương Tuấn Khải mờ mịt nhìn anh ta: "Thì liên quan gì??"
Hoàng Kỳ Lâm mắt trợn nhìn hắn, sau đó vỗ vỗ vai hắn, chân thành nói: "Ông chủ anh thật không có tiền đồ."

". . .Muốn bị trừ lương phải không?"

"No, no, anh nhìn kìa." Hoàng Kỳ Lâm chỉ về phía góc quán, nơi Tiểu Thất ngạo kiều đang ngồi cùng một thanh niên áo đen. Lúc này thanh niên kia không biết nói gì, trên mặt đều là ý cười, còn Vương Nguyên tuy rằng không mấy tha thiết nhưng ánh mắt lại rất chăm chú, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh tiếp thu lời anh ta nói.

Giữa hai người tồn tại một cảm giác kết nối lâu năm mà không phải cặp bạn bè nào cũng có thể sở hữu.

Biểu cảm của Vương Tuấn Khải từ từ trầm xuống. Hoàng Kỳ Lâm tặc lưỡi hai tiếng, đồng cảm mà sờ đầu ông chủ của mình, lại sợ cơm cha áo mẹ bị suy sụp tinh thần dẫn đến nước nhà lâm nguy, bèn ghé vào tai ông chủ khẽ nói vài câu.
"Cậu dạy tôi học cách "giữ vợ"?" Khóe miệng Vương Tuấn Khải co giật, hắn rất muốn nói thật ra Vương Nguyên không phải vợ hắn, thậm chí còn không phải "hôn thê" mà hắn bịa ra nữa: "Nhưng cậu đã có vợ đâu?"

"Đại ca à, anh gà mờ có chừng mực thôi nha." Hoàng Kỳ Lâm khinh bỉ nói: "Tôi lúc cua bà xã nhà tôi cũng giở hành đống thủ đoạn ra ấy chứ~"

"A? Thế bạn gái cậu đâu? Tôi chưa từng nhìn thấy?"

"Này để sau đi, trước mắt anh phải tìm cách cách ly vợ anh với mục tiêu nguy hiểm đã, người ta nói vợ bạn cũng là vợ mình, khụ, không đúng, vợ bạn không thể chọc, ừ, túm lại là vợ phải có khoảng cách nhất định với người khác, dù là mẹ vợ cũng không được dính sát. . ."

Hoàng giáo sư dùng một buổi thuyết giáo huyên thuyên về tầm quan trọng của việc chấn chỉnh thê cương, sau đó sử dụng ngôn ngữ uyên bác cùng kiến thức lề đường của mình truyền thụ giáo pháp kỹ năng giữ vợ. Bình thường mỗi lần anh ta lên đồng là Vương Tuấn Khải tự động bật chế độ im lặng – không quan tâm không đếm xỉa, nhưng hôm nay lại phá lệ nghiêm túc ngồi nghe, nghe đến nhập tâm thần sầu, mồ hôi đổ rần rần trên trán. . .
Hắn ban đầu còn thấy ngượng ngùng, về sau càng lúc càng hăng, tuy rằng mục đích của hắn không phải là "giữ vợ", nhưng hắn cũng không muốn Vương Nguyên tiếp xúc với ai khác ngoài mình. . .

Vương Tuấn Khải hoảng hốt thất thần, từ khi nào trong lòng hắn bén mầm cái gọi là độc chiếm người kia rồi?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện