Edit + Beta: Minh An
Kiều Nam Gia thấy Bách Nhiên đi ra thì tiến lên trước hai bước đứng trước mặt cậu.
Bách Nhiên vừa thay quần áo xong, trong tay cậu còn ôm quả bóng rổ. Cậu dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn Kiều Nam Gia chờ cô nói.
Kiều Nam Gia hắng giọng nói.
"Chuyện hôm qua... Cảm ơn cậu."
Bách Nhiên "Ừ" một tiếng.
Tiếng hai người nói chuyện vọng lại vào trong phòng thay đồ. Mấy bạn đang thay đồ ở bên trong nghe vậy thì ngẩn người. Có bạn định trộm thò đầu ra hóng hớt thì bị những người khác kéo vào ngay.
Hôm qua, sau khi Vu Lan bị Bách Nhiên dạy dỗ thì không khí trong phòng thay đồ hôm nay yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được cả tiếng kim rơi, tuy mọi người vẫn có nói chuyện với nhau nhưng đều không dám lân la sang chủ đề về các bạn nữ nữa.
Bọn họ im lặng chờ Bách Nhiên thay quần áo xong đi ra cửa. Chưa kịp nói với nhau câu nào thì bọn họ nghe được âm thanh bên ngoài truyền vào.
Làm người ta khiếp sợ chính là.
Bách Nhiên đang nói chuyện với một bạn nữ! Thế mà lúc còn sống bọn họ có thể chứng kiến được thời khắc Bách Nhiên nói chuyện với người khác giới!
Một thành viên của câu lạc bộ bóng rổ lén lút nhìn ra ngoài cửa, sau đó nhỏ giọng thông báo với những người đồng đội còn lại đang hóng hớt bên trong: "Là Kiều Nam Gia đấy. Lúc nãy tao cho cậu ấy vào."
"Vãi, là cậu ấy hả?" Nghĩ đến hôm qua mình bị mất mặt trước nhiều người như này, Vu Lan cảm thấy khó chịu, "Cậu ấy tới đây làm gì? Chẳng lẽ hai người đó lại thật sự có cái gì với nhau?"
"Không phải hai người bọn họ yêu nhau đó chứ?"
Vu Lan nói chắc như đinh đóng cột: "Nếu hai bọn họ mà yêu nhau thì tao sẽ ăn cả cái ghế này cho chúng mày xem."
Ngoài cửa vọng vào tiếng của Kiều Nam Gia. Giọng cô nhẹ nhàng từ tốn, mang theo một chút rụt rè: "Quần của cậu tớ đã giặt xong rồi. Cậu yên tâm, rất sạch."
Lời vừa nói ra, các bạn bên trong đều im phăng phắc.
Câu nói này của Kiều Nam Gia có lực sát thương quá lớn. Vào giây lát ấy, não của tất cả các bạn đang ngồi trong phòng thay đồ như ngừng hoạt động. Sau đó bọn họ nghẹn họng nhìn Vu Lan đang ngớ người ở kế bên, ánh mắt dần trở nên gian gác.
Trong lòng Vu Lan đã chửi hàng nghìn câu rồi.
Mặt cậu hết trắng lại đỏ. Đối diện với ánh nhìn chăm chú của các bạn, cậu run rẩy đứng từ ghế dậy. Mặt cậu đỏ như bị mười mấy cái bàn tay đánh vào vậy, cảm giác như nướng chín được cả đồ ăn luôn!
"............"
Vu Lan: "Các anh em, xin chúng mày đó! Gặp kẻ khó phải chừa lại cho người ta một đường sống, ngày sau mới có thể nhìn mặt nhau được."
Ngoài cửa.
Kiều Nam Gia đưa túi ni lông đựng quần đồng phục của Bách Nhiên đưa cho cậu. Một tay Bách Nhiên cầm túi ni lông. Nhìn kiểu gì cũng thấy sự kết hợp giữa gương mặt kiêu ngạo của cậu và cái túi ni lông rẻ tiền trong tay chẳng hợp với nhau chút nào cả.
Hiểu được điều này, Kiều Nam Gia không khỏi cảm thấy xấu hổ: "Hôm qua tớ vội quá, không tìm được túi nào hợp nên..."
Bách Nhiên: "Chỉ vậy thôi sao?"
"Cái gì... Cái gì mà chỉ vậy?" Kiều Nam Gia cho rằng cậu đang chê túi mình đựng quần xấu nên càng xin lỗi chân thành hơn, "Thế, bây giờ tớ đi mua cái khác."
May là trong túi cô còn chút tiền lẻ. Kiều Nam Gia không nhịn được sờ sờ túi mình một cái sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Bách Nhiên: "Không cần."
Kiều Nam Gia: "?"
Ngón tay Bách Nhiên ngoắc lấy cái túi ni lông nói: "Mỗi tuần thứ hai tư sáu, tan học cậu tới đây làm hậu cần cho đội bóng rổ."
Kiều Nam Gia sững người đứng tại chỗ. Số lượng bạn nữ muốn xin vào làm thêm ở đội bóng rổ là rất lớn, phải nói là tranh nhau sứt đầu mẻ trán cũng không quá. Quan trọng nhất là vào đây làm thêm còn có thể vừa học vừa làm, lấy được cả lương nữa. Mỗi ngày chỉ cần dành một chút thời gian tới đây là có thể vừa làm việc vừa nhận được lương rồi, có thể nói là một công đôi việc.
Bách Nhiên giao chuyện này cho cô không giống như phạt cô, cũng chẳng giống như là muốn cô bồi thường mà giống như đang giúp đỡ cô hơn.
Trong đầu của Kiều Nam Gia đang lấp lóe ánh vàng của tiền.
Cô cẩn thận hỏi: "Tớ cần đến làm trong thời gian bao lâu?"
"Hai tuần rưỡi."
Bách Nhiên dùng lý do này để cho Kiều Nam Gia xuất hiện trong tầm mắt mình, đỡ cho Kiều Nam Gia vì làm thêm kiếm tiền mà đến mấy nơi nguy hiểm.
Kiều Nam Gia không biết những tính toán trong lòng của Bách Nhiên. Cô nghĩ nghĩ một lát, có lẽ Bách Nhiên chọn cô là do cô khác mấy bạn nữ cứ thấy cậu là thét chói tai. Cô có ưu điểm là rất ít nói, nhìn bộ dáng này của Bách Nhiên, chắc hẳn là cậu cũng ghét những người ồn ào.
Cô gật đầu một cái thật mạnh sau đó nở một nụ cười tươi.
"Thế ngày mai tớ sẽ tới đây nhậm chức luôn nhé!"
Kiều Nam Gia rất am hiểu việc tạo thiện cảm với cấp trên của mình.
Cô cười cong cong đôi mắt, khóe mắt cô cong lên một độ cong xinh đẹp, lộ ra hàm răng trắng muốt. Cặp mắt hạnh của cô lấp lánh ý cười như có hàng vạn vì sao trong đó. Nhìn đôi mắt của cô, Bách Nhiên hơi ngại ngùng chớp mắt, tránh ánh mắt của Kiều Nam Gia.
"Ừ."
Trên đường về nhà, Kiều Nam Gia sướng như muốn bay lên trời.
Làm bậy làm bạ lại kiếm được một công việc vô cùng tốt. Chỉ cần hy sinh một chút thời gian học là có thể vừa có thể kiếm tiền vừa có thể tích lũy thêm kinh nghiệm rồi. Với Kiều Nam Gia thì đây là một mối làm ăn vô cùng lời.
Cô không để ý tới suy nghĩ hay ánh nhìn của các bạn nữ khác với mình. Đối với phần lớn các bạn nữ, một người chỉ chú tâm vào học tập, đến trường không son phấn, không trang điểm, là một học sinh ngoan nổi tiếng như Kiều Nam Gia chính là người không có tính uy hiếp đối với chức làm hậu cần ở đội bóng rổ của trường của họ.
Với lại.
Nếu cô đến đội bóng rổ làm hậu cần thì công việc của cô chỉ có làm hậu cần thôi. Bởi lẽ ở đó các bạn tập luyện vô cùng nghiêm túc, không có thời gian cho cô nói chuyện phiếm.
Có lẽ là Bách Nhiên thấy bình thường cô rất cần cù chăm chỉ nên mới đột nhiên nổi hứng bảo cô tới đó làm.
Kiều Nam Gia lấy điện thoại ra, đang định nhắn tin kể cho Thư Ấu thì một bạn nam đi từ phía đối diện tới gọi cô: "Bạn học Kiều?"
Giọng nói cậu ấm áp, nhẹ nhàng, rất dễ nghe.
"A, bạn học Bách Ngạn đó hả?"
Kiều Nam Gia