Edit: Minh An
Beta: E. Coli
Cậu muốn nhìn tới bao giờ?
Câu này làm độ thẹn thùng của Kiều Nam Gia lập tức nhảy lên level max, cả người cô đỏ bừng lên như con tôm luộc. Cô xấu hổ, nhanh chóng quay đầu lại, nhưng quên mất cửa tủ còn đang mở. "Cộp" một tiếng, cô đụng phải cửa tủ bằng kim loại.
Kiều Nam Gia đau kêu lên một tiếng, cô lấy tay che trán, chảy ra nước mắt sinh lý.
Đau đau đau quá!
Câu chuyện lãng mạn biến thành câu chuyện đội quần. Làm gì có ai không xấu hổ cho được?
Cảm giác đau đớn truyền từ trên trán xuống, chạy dọc theo dây thần kinh. Mỗi dây thần kinh nhỏ bé yếu ớt cứ giật giật không ngừng vậy.
Sau lưng Kiều Nam Gia, mồ hôi lạnh lứa ra, đau đến không nói nên lời. Cô chỉ biết che trán mình lại để cơn đau dần giảm đi.
Tiếng bước chân tới gần, Kiều Nam Gia không rảnh để phân tâm.
Đỉnh đầu vang lên giọng nói lạnh nhạt của Bách Nhiên, nhưng tốc độ của cậu nhanh hơn ngày thường, mang theo một chút tức giận: "Đừng động, để tôi xem."
Kiều Nam Gia lắc đầu: "Không sao, không sao."
"Buông tay ra."
"......"
Giọng của Bách Nhiên rất dữ. Kiều Nam Gia bị dọa, cô buông lỏng tay ra theo bản năng.
Cậu cúi đầu kiểm tra vết thương của cô.
Bên trán trái của cô có một chỗ sưng lên, miệng vết thương bị cọ vào đỏ rực lên, nhìn qua trông rất nghiêm trọng. May là chỉ nhìn nghiêm trọng thôi, chứ miệng vết thương không nặng lắm.
Lúc kiểm tra vết thương, Bách Nhiên cách Kiều Nam Gia rất gần. Kiều Nam Gia hơi ngửa đầu, cô không dám động đậy. Có mùi sữa tắm thơm mát thoang thoảng lọt vào hơi thở cô, điều này làm cô cảm thấy rất mất tự nhiên.
Lông mi cô run lên, đến thở cũng không dám thở mạnh.
"Urgo đâu?"
Bách Nhiên nói một câu mà làm Kiều Nam Gia như tù nhân được đại xá vậy, cô nhanh chóng trả lời.
"Có, ở trong cặp sách." Kiều Nam Gia không dám ảo tưởng rằng Bách Nhiên sẽ dán urgo giúp mình. Cô nhanh chóng chuồn khỏi cánh tay Bách Nhiên, mở cặp sách ra lấy urgo, vừa soi gương vừa dán lên đầu.
Miệng vết thương không lớn. Dù không có urgo nó cũng lành được hơn nửa rồi.
Qua chuyện vừa rồi, lúc đối mặt với Bách Nhiên, Kiều Nam Gia cảm thấy rất xấu hổ.
Cô thu dọn đồ đạc xong rồi kiếm cớ, nhanh chóng rời đi, cứ như ở lại thêm một giây thôi là có ma tới bắt vậy.
Bách Nhiên ở lại phòng thay đồ, nhìn bóng dáng chạy trối chết của Kiều Nam Gia không nói lời nào. Trong đầu cậu hiện ra dáng vẻ căng thẳng khép nửa con mắt vừa rồi của Kiều Nam Gia. Trông cô cứ như một con nai con run bần bật vậy, rất đáng yêu.
...
Kiều Nam Gia về đến nhà. Ba mẹ thấy miệng vết thương trên trán cô thì hoảng sợ: "Con à, con bị bạo lực học đường hả?"
"......" Ba mẹ cô đang nói cái gì vậy?
Kiều Nam Gia dở khóc dở cười che trán lại: "Con không cẩn thận đụng vào tủ thôi. Không sao đâu ạ, mai là ổn rồi!"
"Sao lại bất cẩn vậy? Va đập một lần là bay mất tầm hàng tỷ tế bào thông minh đó, tiếc chết đi được!"
Mẹ Kiều nâng gương mặt xinh xắn của Kiều Nam Gia, sau khi chắc chắn cô không sao, bà mới thở phào nhẹ nhõm: "Con gái phải biết trân trọng gương mặt của mình biết chưa?"
"Đứa nhỏ này đúng là, con chẳng giống mẹ xíu nào, cứ hùng hục như mấy đứa con trai vậy."
Trước đây mẹ Kiều chính là một đóa hoa kiêu ngạo, bà được không ít người khác giới theo đuổi. Bằng tuổi Kiều Nam Gia, bà tinh tế hơn cô nhiều, bôi không ít đồ trên mặt, khoản bà thạo nhất cũng là khoản trang trí mặt tiền của mình.
Kiều Nam Gia liên tục gật đầu.
Lại là một đêm mùa xuân yên tĩnh.
Kiều Nam Gia nằm trên giường, cô khép hờ mắt lại, trán hơi đau một chút, làm phiền đến giấc ngủ của cô. Kiều Nam Gia trằn trọc không ngủ được. Cô trở mình, hoa hướng dương trên cửa sổ đã mọc dài hơn bàn tay, mầm non xanh mướt, trông rất đẹp.
Cô nhớ lại ký ức xấu hổ ở phòng thay đồ vừa rồi, không khỏi càng khó ngủ hơn.
"Haizz."
Câu chuyện xấu hổ chưa từng xảy ra bao giờ này làm cô không biết nên làm như nào. May là chỉ còn mấy ngày nữa là đội bóng rổ thi đấu, làm xong công việc hậu cần cô sẽ tiếp tục chiến đấu ở hội học sinh.
Kiều Nam Gia thầm than xui xẻo, lúc nào mất mặt cũng đụng phải Bách Nhiên.
Thái độ của cậu với cô cũng khá kỳ lạ. Vừa không lạnh lùng như đối xử với các bạn khác, cũng chẳng dịu dàng chút nào. Kiều Nam Gia tạm coi nó như duyên phận.
Sau khi chúc ngủ ngon nam thần xong, Kiều Nam Gia đăng một bài đăng mới trên Weibo.
[Nam Gia Có Cá: Hôm nay là một ngày xui xẻo????]
Không lâu sau, Weibo cô nhận được tin nhắn mới. Kiều Nam Gia khó hiểu làm mới lại giao diện, tưởng tin nhắn quảng cáo. Nhưng cái tên người gửi hiện lên làm tinh thần cô xốc lại 100 lần, cảm xúc uể oải lập tức tan biến.
[Mộc Bạch Phiền: Giờ này vẫn còn chơi điện thoại nữa à? Ngủ đi!]
[Nam Gia Có Cá: Ừ ừ ừ được! QAQ]
Câu nói này của nam thần rất có tác dụng, Kiều Nam Gia đặt điện thoại xuống ngủ. Cô dần dần tiến vào giấc mơ đẹp, làn gió dịu dàng từ từ nổi lên. Kiều Nam Gia kéo chặt chăn lại, ngủ ngon lành.
Một đêm ngủ ngon.
Sau một giấc ngủ, Kiều Nam Gia lại nhảy nhót tung tăng. May là chườm đá xong, chỗ sưng trên trán kia cũng mất đi rất nhanh. Buổi sáng khi rửa mặt, gần như không thấy được sự tồn tại của vết thương.
Kiều Nam Gia thở phào nhẹ nhõm.
Cuối tuần này 16 đội thi đấu, lúc rút thăm vòng loại, không hiểu sao bốc trúng trường Nhị Trung. Lần trước đội trường Nhất Trung đánh Nhị Trung thua tan tác, vì thế với trận đấu lần này, chẳng ai lo lắng gì cả.
Hoàn toàn lấn áp đối phương là chuyện không hề khó.
Lúc này, sân nhà được đổi thành Nhị Trung. Các bạn học lén lút thảo luận với nhau xem làm như nào mới có thể lẻn vào sân bên Nhị Trung. Kiều Nam Gia rất bình tĩnh. Lần này cô cùng đội bóng rổ hết duyên, cô cũng sẽ không sợ vì tấm vé trong túi nữa.
Nghĩ đến hai lần ngoài ý muốn lần trước, bị hiểu lầm sâu sắc, Kiều Nam Gia nắm chặt túi theo bản năng.
Đừng ai hòng cho cô phiếu! Ai cũng không được!
Lần cuối đến đội bóng rổ, Kiều Nam Gia hơi lưu luyến. Tuy rằng cô không tiếp xúc với họ rất lâu,