Edit: Minh An
Beta: E. Coli
Kiều Nam Gia quay lưng về phía Bách Nhiên, trông cô rất cô đơn. Sống lưng vốn thẳng tắp đầy kiên cường của cô gục xuống, cứ như một quả bóng căng phồng bị chọc thủng vậy. Bầu không khí ngập tràn sự uể oải cùng bất lực.
Nghe Bách Nhiên hỏi vậy, Kiều Nam Gia hít mũi, bả vai cô run nhẹ. Điều này làm cô trông càng đáng thương hơn.
Kiều Nam Gia khó khăn lấy một tay che sườn mặt để người khác không thấy đôi mắt đỏ au của mình.
Giọng cô nghẹn ngào không rõ: "... Không sao, cậu đừng động vào tớ."
Sau lưng im lặng một lát.
Kiều Nam Gia không nghe thấy tiếng nói của Bách Nhiên, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cô chỉ sợ Bách Nhiên hỏi vì sao cô lại khóc, hỏi như vậy cô lại càng chìm trong cảm xúc hổ thẹn và tự trách hơn.
May là Bách Nhiên không phải người thích xen vào chuyện của người khác.
Kiều Nam Gia lấy mu bàn tay lau nước mắt, cố ép bản thân nhanh chóng ổn định cảm xúc.
Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng của Bách Nhiên: "Tôi..."
Lời chưa nói xong đã bị người khác cắt ngang.
Mấy người đi vào cửa nhưng không có ba mẹ của Tiết Giai, chỉ có Bách Quốc Minh và ba mẹ Kiều, thầy tổng phụ trách, cô Trần và cảnh sát. Vẻ mặt mấy người khác nhau, nhất là ba Kiều, ông còn đi cùng tay cùng chân nữa chứ.
Kiều Nam Gia nhận ra chi tiết nhỏ này, cô nghẹn họng, đang buồn mà suýt nữa phì cười.
Cô tưởng tố chất tâm lý của ba Kiều không tốt nên đã bị dọa.
Chỉ có đương sự mới biết sự thật.
Kiều Nam Gia nhanh chóng đứng dậy, hỏi nhỏ: "Mọi chuyện xử lý như nào rồi ạ?"
"Xong rồi. Các em đi về đi."
Trong lòng Kiều Nam Gia rất vui, cô còn cho rằng mọi chuyện đã ổn. Không ngờ thầy tổng phụ trách xụ mặt, lịch sự nói với Bách Quốc Minh: "Xem xét đến sự nghiêm trọng của chuyện này, Bách Nhiên có thể ra sân ở trận bóng rổ tiếp theo, nhưng chắc chắn phải bị phạt."
Nếu không đến khi đi học, trong trường truyền ra sự tích Bách Nhiên "đánh người không bị phạt" thì trường trung học phổ thông Nhất Trung sẽ phải chịu mũi dao của dư luận.
Bách Quốc Minh ồ một cái: "Bị phạt lại càng tốt, để cho thằng nhóc này nhớ lâu. Không biết thầy định xử lý như nào?"
Thầy tổng phụ trách nói: "Ghi lỗi, phê bình trước toàn trường."
Bách Quốc Minh vuốt cằm suy nghĩ, phạt như này chẳng ảnh hưởng xíu nào đến Bách Nhiên cả. Đúng là thấy Kiều Nam Gia, tâm trạng của ông rất tốt, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là Bách Nhiên có thể làm trái hiệp nghị giữa hai người họ.
Đã bảo là không gây chuyện, không đánh người. Nếu mà gây chuyên thì phải bị xử lý theo quy định của trường.
Bách Quốc Minh cười ha hả hỏi: "Học sinh mà vi phạm kỷ luật, gây rối trong nhà trường sẽ bị xử lý như nào?"
"Nghiêm trọng thì sẽ bị ghi lỗi, nhắc nhở, phê bình, nhẹ hơn một chút thì sẽ bị phạt đi quét dọn, vệ sinh ở nơi công cộng như sân thể dục nhằm cảnh cáo."
"Tôi thấy quét sân thể dục cũng khá hay đó!"
Nhận lấy ánh mắt lạnh băng của Bách Nhiên, Bách Quốc Minh đã đoán trước được từ trong lòng. Ánh mắt ông nhìn qua khuôn mặt nhỏ đang khiếp sợ của Kiều Nam Gia, nghĩ thầm: Hẳn là cô bé này đang đau lòng cho Bách Nhiên, chắc chắn sau đó cô bé sẽ nhỏ giọng ngọt ngào an ủi thằng nhóc kia.
Con trai à, ba đang dạy con khổ nhục kế đó!
Ngược lại, thầy tổng phụ trách lại cảm thấy căng thẳng: "Thật, thật hả?"
Để Bách Nhiên đi quét sân thể dục? Sân thể dục này chính là được Bách Quốc Minh vung tay đập tiền xây lên. Làm sao ông có thể đưa ra ý kiến như vậy được? Nhỡ đâu Bách Quốc Minh trở mặt, thế chẳng phải ông phải cuốn gói ra khỏi trường rồi sao?
Bách Quốc Minh nói lại lần nữa sau đó gật đầu khẳng định: "Thanh niên mà, phải rèn luyện cơ thể thật tốt."
Tính tình của con trai mình làm sao mà ông không biết cho được?
Nếu Bách Nhiên mà đi quét sân thể dục, ông sẽ viết ngược tên mình!
Bách Quốc Minh rất thành thạo trong việc làm những chuyện này.
Kiều Nam Gia bị mẹ Kiều giữ chặt tay, cả quá trình cô không xen mồm vào được. Đang lúc cô ủ rũ cụp đuôi thì thầy tổng phụ trách tỏ ý muốn nói chuyện với ba người nhà họ Kiều.
Bách Nhiên nhìn mấy người họ đi vào trong phòng nói chuyện, cậu vô cảm đút tay vào túi quần.
"Con giỏi thật đấy!"
"Vừa rồi ba vừa tốn mấy vạn, đau ví quá đi mất!" Dáng vẻ Bách Quốc Minh như một người thành công đứng trên đỉnh cao cuộc đời. Ông phủi phủi vạt áo, "Con yên tâm, chắc là mấy người họ nói chuyện yêu sớm thôi, chẳng ai mắng mỏ cô bé đáng yêu như vậy đâu. Đúng rồi, con không định nói với ba về con dâu à?"
"......"
Ánh mắt Bách Nhiên nhìn Bách Quốc Minh như nhìn một bệnh nhân tâm thần.
Ở bên kia.
Trong phòng, Kiều Nam Gia bị mấy người vây quanh, cô không giấu nổi sự thấp thỏm lo lắng. Cô Trần trộm nhìn thầy tổng phụ trách, lại trộm nhìn ba mẹ Kiều, bất đắc dĩ thở dài.
"Mọi người đừng làm quá mọi chuyện lên nữa."
"Làm quá hả? Đây là yêu sớm đó! Tiểu Trần, đây là học sinh lớp cô, cô phải chịu trách nhiệm!" Vẻ mặt thầy tổng phụ trách rất đau lòng, ông vỗ mạnh vào bàn, tư thế như bắt đầu khai mạc đại hội công nhân viên chức.
Cô Trần lập tức uể oải.
Mẹ Kiều không muốn bọn họ khó xử. Vẻ mặt bà hiền lành tham gia chủ đề này: "Chúng tôi sẽ quản lý Gia Gia thật tốt. Mọi người yên tâm, về sau sẽ không còn chuyện như này nữa đâu!"
Ba Kiều cũng gật đầu liên tục: "Cũng không có chuyện hai đứa nhỏ liên quan với nhau."
Sau khi biết ba Bách Nhiên là Bách Quốc Minh, ba Kiều và mẹ Kiều liền yên tâm. Một người có giá trị con người hàng trăm tỷ làm sao có thể cho phép người thừa kế tương lai của mình yêu đương với một cô gái bình thường cùng trường được?
Không cần hai người ra tay, chủ tịch Bách cũng sẽ quản chặt con mình. Làm không tốt có khi lại cho nhà họ Kiều 500 vạn để con gái họ rời khỏi con trai ông ta.
Bọn họ cũng không được phép thèm thuồng 500 vạn kia! Xì, không được ăn đồ bố thí!
Mẹ Kiều buồn bã thở dài: "Con gái mình cứ như Sam Thái* trong phim Vườn sao băng vậy nhỉ?"
Ba Kiều sửng sốt: "Sam đồ ăn* là món gì? Món này làm sao thế?"
*Sam Thái (杉菜) là tên nữ chính trong phim Vườn sao băng bản Trung Quốc, có thể bố của Kiều Nam Gia không biết đến phim nên tưởng rằng là món ăn nào đó. Chữ 菜 trong tiếng Trung cũng có nghĩa là món ăn, thức ăn.
"... Thôi, nói anh cũng chẳng hiểu."
Để bù đắp cho chuyện thất tình của con gái mình, ba Kiều và mẹ Kiều xin nghỉ cho cô trên trường, tặng cho Kiều Nam Gia một bàn tiệc lớn để cô có thể vui vẻ vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Nếu hai người không đoán sai thì từ mai Bách Nhiên sẽ không còn ở cạnh Kiều Nam Gia nữa.
Từ nay núi cao biển rộng, người đi cầu Dương quan, ta đi cầu độc mộc*.
*Lời này trong bài hát "Cầu ván đơn trên đường Dương Quan" nha.
Hai người phiền lòng thở dài.
Nhìn bàn đồ ăn ngon đầy ắp trước mặt, Kiều Nam Gia không những không bị ba mẹ phê bình như trong dự đoán mà còn được ba mẹ khuyên ăn nhiều hơn một chút. Cô ngơ ngác cầm chiếc đũa trong tay.
Sau