Về phần tôi, sau khi lấy viên đạn ra, tôi dần tỉnh lại.
Thẩm Quân Nghị chưa bao giờ đến thăm tôi lần nào.
Cạch, Thẩm Quân Nghị bước vào.
- Tỉnh rồi?
Tôi chỉ khẽ gật đầu rồi hỏi.
- Đào Nhã Tịnh, cô ấy sao rồi.
Thẩm Quân Nghị với bộ dạng giận dữ nhìn tôi.
- Không phải cô ấy là do cô làm hay sao? Cô ấy thành người thực vật rồi, có thể cả đời này sẽ không tỉnh nữa.
Lam Tuyết Vy, cô nói xem vì sao lại bắn cô ấy?
Tôi sững người lại.
- Thẩm Quân Nghị, tôi không có bắn cô ấy...!A!
Thẩm Quân Nghị tát tôi một cái.
- Cô câm miệng, chính tôi đã thấy cô nổ súng, bây giờ cô lại chối cãi?
- Thẩm Quân Nghị, anh có mắt mà như mù sao, rõ ràng tôi không có làm!
Thẩm Quân Nghị không thèm nghe tôi giải thích, mang gương mặt hầm hầm ra phía cửa.
Hệt như nếu còn nghe tôi nói, anh không ngại mà giết tôi mất.
Một tuần sau, trên tin tức đưa tin Lê Tĩnh Hân và Đào Nhã Linh phán tù 10 năm do dùng súng làm trọng thương một người, một người không rõ sống chết ra sao.
Tôi cắn quả táo, vừa xem tin thì một bác sĩ bước vào.
- Cô Lam! Tôi có chuyện muốn nói.
Tôi đưa tay tắt truyền hình.
Vị bác sĩ nói.
- Cô Lam, chúng tôi xét nghiệm rằng, cô có một bào thai trong bụng được 1 tuần rồi, chỉ có điều cô đang bị ung thư não, chỉ có thể sống được 1 năm là cùng.
Bây giờ khi điều trị, tôi khuyên cô nên bỏ đứa bé đi, nếu không thì một xác hai mạng.
Ầm! Tôi làm rơi quả táo xuống đất.
Ung thư não? Tôi sẽ chết sao?
Vị bác sĩ rời đi.
Tôi như không đứng vững nữa rồi, trong bụng tôi có sinh linh bé nhỏ này, vì đứa con lúc trước của mình.
Tôi quyết không bao giờ từ bỏ đứa bé này.
Vài ngày sau, tôi xuất viện.
Thẩm Quân Nghị mỗi lần đi làm về đều chạy qua bệnh viện thăm Đào Nhã Tịnh.
Tôi cảm thấy buồn, nếu con tôi sinh ra không có ba thì đứa bé phải làm sao đây?
Tôi cũng chỉ còn 1 năm để sống, vừa đúng lúc hết hạn hợp đồng, chi bằng, nhờ luật sư ly hôn sớm, tôi sẽ cố gắng bên con mình được nhiều nhất có thể.
Ngày hôm sau, tôi tự mình đến công ty của Thẩm Quân Nghị.
Cốc cốc, tôi mở cửa