- Sao! sao có thể? Cô chẳng phải có con với Trương Quang sao?
Lãnh Tuyết Vy nhìn anh thở dài.
- Anh có bao giờ hỏi tôi việc đấy? Bây giờ anh hiểu lý do tôi không thể trở về, anh nên về đi.
Mạc Dương Lãnh mang theo tâm trạng rối bời rời khỏi bệnh viện.
Thú thật, anh có tình cảm với Lãnh Tuyết Vy, nhưng khi nhìn lại Trương Quang, anh cảm thấy mình không xứng với cô chút nào.
Bây giờ, sự thật cũng trước mắt, đứa con ấy cũng không phải của Trương Quang, Thẩm Quân Nghị làm tổn thương cô như thế, liệu anh có cơ hội?
Còn về phần Lãnh Tuyết Vy, sau khi đuổi được Mạc Dương Lãnh, cô vào phòng bệnh của Thẩm Quân Nghị, đưa tay mình xoa nhẹ lên má anh.
Nhìn người đàn ông trên giường sắc mặt có chút nhợt nhạt, yếu ớt, trong lòng cô lại rối bời.
5 năm trôi qua, cảm giác của cô vẫn chưa nguôi được, trái tim vẫn còn đập loạn nhịp.
Nhìn ra khung cửa sổ, ánh nắng hoàng hôn vẫn ấm áp chiếu vào.
Hệt như năm đó, lần đầu tiên anh và cô gặp nhau, và! lần đầu cô biết yêu một người.
Cô hướng mắt nhìn ra, khẽ hát vu vơ.
" Ϲuộc đời đã nói mình dành cho nhau
Tại sao duуên trời chẳng thấu?
Ngồi nghĩ đến anh giờ nơi đâu, trời mưa ngâu, buồn rất lâu
Điều em muốn nói, giờ anh ổn chứ
Tình уêu đôi khi cố níu chưa chắc đã về với nhau!
( Bài hát Em có ổn không? - Châu Hưng Triết)
Cạch, cánh cửa mở ra, Lãnh Tuyết Vy giật mình quay lại.
Một bé gái tuổi trạc Lãnh Diệc Thần- con trai cô, đôi mắt long lanh nhìn cô.
Lãnh Tuyết Vy lại gần, khẽ cười dịu dàng.
- Bé con, con lạc sao?
Đứa bé chớp chớp mắt, trả lời cô.
- Cháu tìm cha ạ!
Cô lại gần bế đứa bé lên, có lẽ con bé đi lạc mất rồi.
- Cha của con là ai? Cô sẽ dẫn con đi tìm cha nhé!
Đứa bé cười tươi, ngây thơ đáp.
- Cha của cháu tên là Thẩm Quân Nghị ạ!
Ầm! Đầu của Lãnh Tuyết Vy như sấm nổ, đây là con gái của