Thẩm Quân Nghị bước xuống xe, vẻ mặt hậm hực đẩy cửa vào.
Lúc này, Lãnh Tuyết Vy vẫn cười nói với Mạc Dương Lãnh, còn nắm lấy tay anh ta.
Thẩm Quân Nghị đương nhiên nhìn thấy cảnh tình tứ này thì không chịu được nữa.
Anh bước tới ôm cô vào lòng trong sự ngỡ ngàng của Mạc Dương Lãnh.
- Ai?
Lãnh Tuyết Vy xoay người lại, nhất thời khựng lại.
Thẩm Quân Nghị vậy mà lại ở chỗ này?
- Nói! Em làm gì ở đây?
Thẩm Quân Nghị đen mặt lại, lộ ra vẻ chất vấn như người vợ ngoại tình bị chồng bắt gặp.
Lãnh Tuyết Vy đẩy anh ra.
- Lấy chồng! Không thấy sao, đừng làm phiền tôi!
- Em dám?
- Dám chứ sao không, tôi đã nói rồi, tôi lấy chồng sẽ mời anh, anh không phải cất công đến đây để tôi nhắc lại anh.
Cô xoay người đưa thẻ cho nhân viên tính tiền, ôm lấy mấy bộ váy khoác lấy tay Mạc Dương Lãnh bước ra khỏi tiệm, còn không quên đưa tấm thiệp cưới cho Thẩm Quân Nghị, để lại một câu cho anh.
- Mong anh có thể tới, tôi chờ!
Lãnh Tuyết Vy và Mạc Dương Lãnh bước ra về, không để ý ai đó mặt đen như mực, nghiến răng tạo ra tiếng ken két.
Tới ngày hôn lễ.
Lãnh Tuyết Vy được đưa vào phòng trang điểm, khoác lên mình một bộ váy cưới tinh xảo.
Còn 1 tiếng nữa là cử hành hôn lễ.
Cô bước ra phía cửa kính, áp tay mình lên thành kính, nhìn ra hoàng hôn phía trước.
Đây là lần thứ 2 Lãnh Tuyết Vy cô kết hôn.
Nhắm mắt lại, bất giác cô lại nhớ đến hôn nhân không trọn vẹn lúc trước của mình, một hôn nhân không tình yêu, chỉ đầy giam cầm và đau khổ.
Một lúc sau.
Cạch.
Cánh cửa mở ra, Lãnh Tuyết Vy xoay người lại, Lãnh Diệc Thần chạy lại ôm lấy cô.
Cô nhẹ xoa đầu con trai.
- Tiểu Thần, hôm nay mẹ kết hôn, con cảm thấy thế nào?
Lãnh Diệc Thần không trả lời câu hỏi của cô, chỉ hỏi lại một câu khác.
- Mẹ, mẹ quên bố rồi sao? Mẹ không cho bố một cơ hội sao?
Cô sững người, thằng bé biết rồi sao?
Lãnh Tuyết Vy xoa lấy gương mặt con, thằng bé quả thật rất giống Thẩm Quân Nghị.
Cô nói với giọng buồn buồn.
- Tiểu Thần, nếu ba không thương mẹ, con vẫn chọn ba sao?
Lãnh Diệc Thần ngước lên nhìn, chớp chớp vài cái, lấy tay lau nhẹ lên khóe