- Em đừng nháo, ngoan trở về phòng cùng anh!
Lãnh Tuyết Vy nhìn anh thoáng qua, cảm giác anh có chuyện giấu cô.
Thẩm Quân Nghị vươn tay ra, định ôm lấy Lãnh Tuyết Vy vào lòng.
Lãnh Tuyết Vy lách người qua cái ôm của anh, ra vẻ từ chối.
- Đừng động vào tôi!
Cô bước thẳng về phòng ngủ, Thẩm Quân Nghị chỉ biết lẽo đẽo theo sau.
Trên giường.
Lãnh Tuyết Vy nằm xoay lưng lại về phía anh.
Cô xoay người qua rồi xoay lại, nhìn trân trân lên trần nhà, căn bản vẫn không ngủ được.
Đằng sau, cái ôm ấm áp truyền đến.
- Không ngủ được sao?
Nghe giọng nói quen thuộc, Lãnh Tuyết Vy đã phát cọc.
- Tránh ra!
- Em dỗi anh sao?
Thẩm Quân Nghị nói với giọng nũng nịu, hệt như nhõng nhẽo cô.
- Tôi đã tha thứ cho anh bao giờ? Thẩm Quân Nghị, mau thả tôi ra, nếu anh cứ tiếp tục giam cầm, tôi sẽ hận anh đến chết!
- Không được!
Thẩm Quân Nghị ôm chặt cô hơn.
- Em về với tên khốn kia đúng không, anh không cho phép.
Em là vợ anh! Anh không cho phép em ở cùng tên đàn ông khác.
- Không được! Ha, Thẩm Quân Nghị, anh nói yêu tôi? Yêu tôi thì anh giam cầm tôi sao? Đó là yêu của anh sao? Nếu thật như vậy, tôi chê tình cảm của anh!
Bất chợt, Thẩm Quân Nghị chặn cô lại bằng cách hôn lên đôi môi hồng kia.
- Ưm ~
Lãnh Tuyết Vy dần không thể kiểm soát.
Tay kia của Thẩm Quân Nghị bắt đầu luồn vào áo cô.
Lãnh Tuyết Vy phát giác, lấy lại ý thức, cô cắn mạnh vào môi Thẩm Quân Nghị.
Máu từ khóe miệng anh chảy ra.
- Tuyết Vy! Em là chó à?
Lãnh Tuyết Vy lười cãi với anh, chỉ nói cho qua.
- Ừ, tôi tuổi Tuất đấy.
Bây giờ thì ngủ đi.
Thẩm Quân Nghị không cam tâm lắm nhưng đành chịu, anh xốc chăn lên, choàng tay ôm cô lại.
Lãnh Tuyết Vy nằm một lúc, vẫn không ngủ được, nghe được tiếng thở đều đều của Thẩm Quân Nghị, cô mới từ từ nhấc tay anh lên, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
Cô tìm đến thư phòng, đi ngang qua cầu thanh, cô nghe thấy tiếng khóc.
Lãnh Tuyết Vy bắt đầu sợ hãi, từ bé cô đã sợ ma, bây giờ cô không dám quay