Chiếc trực thăng cất cánh bay đi mất, từ trên cao có vài giọt nước nhỏ rơi xuống.
Thẩm Quân Nghị đứng lặng một hồi, anh khụy xuống, nước mắt tuôn rơi, khóc thành dòng.
Tại sao? Cô nhẫn tâm vứt bỏ anh?
( Tại anh ngu chứ sao anh)
- Mẹ, tại sao lại không dẫn cha theo?
Trên trực thăng, Lãnh Diệc Thần nắm lấy áo Lãnh Tuyết Vy mà tra hỏi, giọng thằng bé có chút đặc tựa sắp khóc.
- Mẹ!
Mạc Dương Lãnh chợt nắm lấy tay Lãnh Diệc Thần.
- Diệc Thần ngoan, đó không phải cha con, ta!
Lãnh Diệc Thần rút tay khỏi Mạc Dương Lãnh, bắt đầu khóc thút thít.
- Không, người lúc nãy là cha của con, chú không phải!
- Ngoan nào, mẹ sắp kết hôn với chú rồi, con phải gọi chú là cha!
- Tại sao mẹ lại không kết hôn cùng cha?
- Cái này!
Lãnh Tuyết Vy á khẩu, Lãnh Diệc Thần bình thường rất hiểu chuyện, bây giờ lại.
Không nhận được câu trả lời, mặt Lãnh Diệc Thần xìu xuống, rúc vào lòng cô, đôi mắt lim dim rồi thiếp đi.
Lãnh Tuyết Vy ôm con vào lòng, hai hàng mi chợt ướt, làm sao Thẩm Quân Nghị lại quan trọng với thằng bé như vậy, do máu mủ ruột thịt chăng?
Nhưng căn bản, anh ta không xứng!
Thành phố A.
Lãnh Tuyết Vy tỉnh dậy cũng đã tờ mờ sáng, cô quyết định đến công ty một chuyến, bao lâu rời đi, lại để Mạc Dương Lãnh gánh vác toàn bộ.
Cô trở về biệt thự, Trương Quang đã niềm nở chạy ra ôm cô vào lòng.
- Tuyết Vy, bao lâu nay anh nhớ em lắm!
Lãnh Tuyết Vy vỗ nhẹ lưng của Trương Quang, khóe môi chợt nhếch.
Nhớ cô? Thế điện thoại cũng không gọi một cuộc thì bảo là nhớ sao?
- Thẩm Quân Nghị có làm gì em không?
- Không có.
- Em mới về, còn mệt, nghỉ ngơi đi, anh sẽ giúp em phần công ty.
Lãnh Tuyết Vy hơi khựng, rồi cũng gật đầu đồng ý, vốn định giúp Mạc Dương Lãnh một chung, xem ra để anh ta khổ mấy ngày rồi!
Ở nhà một ngày xem xét công ty cũng không tệ!
Cô ra cửa tiễn Mạc Dương Lãnh và Trương Quang lên đường, xong xuôi, bản thân vào laptop bắt đầu quan sát