"Anh Lâm, lần này chúng ta từ biệt không biết khi nào mới gặp lại.
Tục ngữ có câu, hận nhau quá muộn.
Tôi và lão huynh làm cùng nhau ba tháng nhưng tình nghĩa giữa hai chúng ta là là loại… loại đó đó.""Này, nói tiếng người đi.
Những lời khác tôi nghe không hiểu."Lâm Phàm nhìn người anh em trước mặt thở dài đầy bất lực.
Đây là người thứ ba từ biệt với hắn.
Từng người khi mới đến đây đều tràn đầy kiêu hãnh và tham vọng.
Thế nhưng chỉ sau mấy lần chịu đả kích, họ đã hoàn toàn chán nản.
Ngay cả một chút ý chí chiến đấu cũng không còn."Lâm Huynh! Tôi đi đây.
Tôi thật sự chịu không nổi mỗi ngày đều bị đội quản lý trật tự đô thị truy đuổi.
Đây là toàn bộ gia sản của tôi, cũng coi như một phần tâm ý của tiểu đệ."Tên thanh niên nhét một cái bọc vào trong tay Lâm Phàm, sau đó chắp tay nói: "Anh Lâm! Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài.
Đệ đệ đi đây."Bang!Sau khi nói xong lời này người thanh niên mở cửa nghênh ngang rời đi, mang theo vẻ quyết tâm."Tiểu Phong, cậu muốn đi đâu?" Lâm Phàm đứng ở cửa, nhìn bóng lưng kia."Đông Hoàn.""Chú mày đi nơi đó làm cái gì? Chỗ đó kinh tế đang đình trệ mà." Ở nơi đó bởi vì bị quốc gia nghiêm trị cho nên nhân sự tổn thất nghiêm trọng, nhiều ngành sản xuất sa sút, so với Thượng Hải còn không tốt bằng.“Bán thân.” Tiểu Phong không quay đầu lại, đã hạ quyết tâm.“Chú mày là đàn ông mà.” Lâm Phàm hét lớn.
Tiểu Phong này nhất định là bị bệnh tâm thần.
Một người đàn ông thì bán thân cái con khỉ."Bởi vì tôi là đàn ông, nơi đó lại tiêu điều như thế mới có cơ hội buôn bán.
lão huynh, chúng ta nói lời từ biệt ở đây, chờ sau này tôi phát tài rồi sẽ trở về mang anh bay."Dần dần...!hình bóng đó biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Phàm."Này, con mẹ nó lại phải cô đơn một mình rồi.
Nhưng mà không đúng, Tiểu Phong! Chú mày ngay cả một số điện thoại cũng không lưu lại.
Vậy lúc giàu có rồi làm sao có thể quay về mang anh bay đây." Lâm Phàm vội vàng đuổi theo ra ngoài nhưng đã không thấy bóng dáng của Tiểu Phong đâu nữa.
Cuối cùng chỉ có thể lắc đầu quay về gian phòng thuê 400 tệ một tháng của mình.Nhìn gian phòng chỉ vẻn vẹn vài mét vuông, Lâm Phàm cảm thấy có chút khó chịu.
Hắn biết mình không nên vào Trường đại học vô danh đó làm gì, sau khi tốt nghiệp trung học có thể học một trường kỹ thuật nào đó cũng sẽ có tiền đồ hơn so với bán bánh kếp như bây giờ."Quên đi, nhưng Tiểu Phong vẫn còn có chút lương tâm, biết lưu lại một chút đồ lưu niệm, nhìn xem có cái gì tốt không nào."...."Mẹ kiếp! Thằng nhóc khốn nạn."Đột nhiên, từ gian phòng thuê nhỏ truyền đến những tiếng mắng chửi kinh thiên.Mười mấy quyển tạp chí được đặt trước mặt Lâm Phàm.
Còn có cả vài tờ giấy ghi nợ.
Ở bên cạnh tờ giấy ghi nợ còn có một phong thư.
Nhìn phong thư bên ngoài của bức thư này dường như đã qua tay nhiều