"Hương thơm này đến từ đâu vậy?""Đúng vậy, thơm quá đi mất.
Tôi chưa ngửi thấy mùi này bao giờ cả.""Đột nhiên tôi thấy đói bụng, rất muốn được ăn nha.
Rõ ràng vừa nãy mới ăn xong mà."Ngay khi đám đông người đẹp đang tìm kiếm nguồn gốc của hương thơm, Hoắc Hàm đã nắm lấy chiếc bánh kếp trong tay, nuốt một ngụm nước bọt.
Đôi mắt to và sáng của cô ấy tràn đầy vẻ khao khát.Bánh như có hàng ngàn lớp, giống như những tờ giấy mỏng vậy, lớp bên ngoài màu vàng giòn xốp, hương thơm ngào ngạt xông vào mũi khiến người ta thèm ăn.
Như thể trong mắt họ ngoại trừ chiếc bánh kếp này ra thì chẳng còn gì khác cả."Hàm Hàm, chờ đã..."Trọng Thanh Dật lập tức kêu dừng lại."Mùi hương này tỏa ra từ cái bánh kếp à." Trọng Thanh Dật lại ngửi thấy mùi hương này rồi.
Lúc trước khi ngửi thấy nó ở quầy hàng cô còn không biết nó đến từ đâu, nhưng bây giờ nó lại xuất hiện.
Vậy thì chỉ có một khả năng đó là tỏa ra từ bánh kếp.Hoắc Hàm không thể chờ đợi được mà cắn một miếng bánh kếp trên tay.Khi cắn miếng bánh kếp, khuôn mặt thanh tú của Hoắc Hàm lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sau đó đột ngột đứng dậy, cả người như bị mê muội.Đối với Hoắc Hàm mà nói, toàn bộ tâm trí của cô giống như đang ở trong cơn sóng lắc lư.Ngon, thật sự quá ngon.Giờ phút này, Hoắc Hàm đã định thần lại từ trong cảm giác tuyệt vời kia, toàn bộ vị giác của cô đều tràn ngập cảm giác tuyệt vời này.Đây là món bánh kếp ngon nhất mà cô từng ăn trong đời.
Bất kể là cao lương mỹ vị gì cũng không thể so sánh được với món bánh kếp tự tay làm này.“Các người muốn làm gì?” Thấy đồng nghiệp vây quanh, Hoắc Hàm không khỏi bảo vệ bánh kếp trong tay."Hàm Hàm, cho chúng tôi ăn thử cái bánh kếp này đi.""Đúng vậy, mùi vị kia thật sự khiến người ta khó nhịn được lắm.""Đúng, đúng.
Hàm Hàm tốt của tôi! Chỉ cắn một miếng thôi mà.""Không, đây là của tôi.
Các người muốn làm gì.
Thanh Dật cứu mạng.
Bọn họ muốn cướp đồ ăn ngon của Bảo Bảo."Sao Hoắc Hàm có thể nguyện ý từ bỏ chiếc bánh kếp đặc biệt thơm ngon này được chứ.
Đương nhiên phải cố gắng hết sức bảo vệ nó.
Nhưng mà điều Hoắc Hàm không ngờ tới chính là, ngay cả Thanh Dật cũng gia nhập vào hàng ngũ cướp đoạt cái bánh kếp này."Hàm Hàm, cái này là mình mua cho cậu nên để mình nếm thử một miếng đi."Lúc này, vị giác của Trọng Thanh Dật cũng bị mùi thơm này làm cho mở rộng.
Đặc biệt khi nhìn thấy Hoắc Hàm coi chiếc bánh kếp này như bảo bối thì lại càng muốn nếm thử nó một lần."Không được, các người đừng tới đây, đừng tới đây, a...!Cứu với."Trong nháy mắt, Hoắc Hàm đã bị đại quân áp đảo."A, mùi vị này thật sự rất ngon.
Tôi cảm thấy đây là món ăn ngon nhất mà tôi từng ăn trong đời.""Cho tôi thêm một chút, thêm một chút nữa thôi.""Hết rồi, đều đã chia xong.""Đám bà tám đáng giận các người.
Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám cưỡng đoạt bánh kếp trên tay của Bảo Bảo, các người có còn lương tâm không, oa