Trong phòng bệnh, Tần nhị thúc lẳng lặng đứng nhìn Tiểu Hải.
Trước khi tiến vào, bác sĩ Vương Vĩ đã nói với hắn, hiện tại Tần Hải Dao ở bệnh viện, trên cơ bản đều lâm vào trạng thái hôn mê.
Mặc dù bác sĩ Vương Vĩ đã giải thích với hắn, đây có thể coi là một phản ứng khẩn cấp tự bảo vệ cơ thể, Tiểu Hải quá mệt mỏi, điều này có thể tránh được việc tiêu hao quá nhiều năng lượng, đó là điều tốt nhất cho nàng lúc này.
Nhưng trong lòng Tần Hải Long vẫn một mảnh mờ mịt.
Trước kia ở công ty, hắn cảm giác Tiểu Hải là một người tràn đầy tinh lực đặc biệt, hận không thể một giây đều phải bẻ thành hai để sử dụng, nhưng hôm nay, nàng đại khái là mệt mỏi rồi.
Chỉ là bảo hộ bản thân như vậy, cùng cái xác không hồn có gì khác nhau?
Nguyễn Y Hàm bước vào, Tần Hải Long liếc cô một cái, mấp máy môi không lên tiếng.
Rốt cuộc hai nhà cách nhau một mối thù, tuy rằng trước mặt lão phu nhân vẫn như cũ liếc mắt nhìn nhau, cũng chưa từng biểu hiện ra cái gì dị thường.
Nhưng Nguyễn Y Hàm thật sự không muốn tiếp xúc với bất cứ ai của Tần gia, đây là điều mà Tần Hải Long và Tần Di có thể cảm nhận được.
Hắn nhìn Nguyễn Y Hàm đi tới trước giường bệnh, nhìn cô từ từ ngồi xổm xuống, nhìn tay cô nâng lên muốn vuốt ve Tiểu Hải một chút lại dừng lại giữa chừng.
Cuối cùng, hắn thấy Tần Hải Dao vẫn luôn hôn mê đột nhiên rơi lệ.
Chỉ là ngửi thấy được mùi hương quen thuộc kia......
Nàng liền biết cô tới.
Nguyễn Y Hàm dường như cũng không còn sức lực, một người ưa sạch sẽ như vậy lại ngồi bệch trên mặt đất bên cạnh giường bệnh, lẳng lặng nhìn Tần Hải Dao.
Một khắc kia, chấn động đó khiến Tần nhị thúc vĩnh viễn khó quên.
Hắn là một người đàn ông thô ráp, cả đời toàn tâm toàn ý cho sự nghiệp, Tần nhị gia đối với tình cảm không phải khinh thường, chỉ là không có xem trọng như vậy, hắn trước nay đều cho rằng cái gì "Tử sinh khiết rộng" chỉ tồn tại trong tiểu thuyết, đó là dỗ dành cho những thiếu nam thiếu nữ mới lớn, nhưng hiện tại, nhìn hai người trước mắt.
Ngay cả khi một người tỉnh táo, một người hôn mê, các nàng vẫn như cũ là tâm hữu linh tê(*).
(*) Tâm hữu linh tê: những người yêu nhau thường sẽ mang suy nghĩ giống nhau.
Các nàng......!Thật giống như có thể cảm nhận được nỗi đau trong tim lẫn nhau.
Từ trong phòng bệnh chậm rãi rời khỏi.
Tần nhị gia đứng ở trước cửa sổ châm điếu thuốc, Nguyễn nãi nãi nhìn hắn: "Thế nào?"
Tần nhị gia hút một ngụm, gió thổi loạn tóc của hắn, nhàn nhạt nói: "Lão thái thái, các nàng hẳn là giống nhau.
Trong miệng người khác hay gọi đó là định mệnh."
Nguyễn nãi nãi nhìn chăm chú Tần nhị gia, phải biết rằng tính cách lão nhị vẫn luôn trầm ổn, rất ít khi cảm tính nói như vậy.
"Các nàng không bỏ xuống được, lại tránh không thoát, cho dù có ly khai, cả đời này đều sẽ không có người khác."
......
Nguyễn Y Hàm vẫn luôn canh giữ ở trước giường bệnh, cô đã thật lâu không có bồi Tần Hải Dao như vậy.
Nàng gầy.
Gương mặt đều hóp vào trong.
Trước mắt đều là xanh xao, tóc dài hỗn độn, môi khô khốc trắng bệch.
Trong vòng vài ngày, nàng giống như già thêm mười mấy tuổi.
Bản thân lại làm sao không phải như thế?
Nguyễn Y Hàm nhìn nàng, đôi mắt vẫn luôn không có rời đi, cũng chỉ có ở thời điểm Tiểu Hải ngủ như vậy, cô mới có thể không kiêng nể gì nhìn nàng, lại nhìn nàng.
Nửa giờ sau.
Tần Hải Dao sâu kín tỉnh lại, nàng nằm mơ, trong mộng, nàng thấy Nguyễn Y Hàm.
Giống như rất nhiều lần trước đây, cô nói với Tiểu Hải rằng cô sắp đi công tác.
Tần Hải Dao liền cười xấu xa, đưa tay ôm lấy eo cô, đặt cơ thể cô lại gần với nàng, giống như cố ý: "A? Lại đi công tác, chị bỏ được em sao?"
Kể từ khi hai người ở bên nhau, các nàng liền như trẻ sơ sinh dính liền.
Đừng nói một tuần, chính là một phút một giây đều muốn ở bên nhau.
Nguyễn Y Hàm nhéo nhéo cái mũi của nàng, "Không cần câu dẫn chị, chờ chị trở lại."
......
Chờ cô trở lại.
Thời điểm Tần Hải Dao mở to mắt nhìn Nguyễn Y Hàm, tư duy còn có chút hỗn loạn, trong khoảng thời gian ngắn, nàng thế nhưng phân không rõ đây là cảnh trong mơ hay hiện thực.
Nguyễn Y Hàm nhìn đôi mắt của nàng, bốn mắt nhìn nhau, cô biết Tiểu Hải đang suy nghĩ cái gì, "Em tỉnh rồi."
Cô hiểu nàng.
Bởi vì cô cũng từng như vậy lần lượt ở trong mộng nhìn thấy Tiểu Hải bên cạnh.
Rất nhiều lần, cô sẽ lắc lư Tần Hải Dao trong giấc mơ và hỏi: "Có thật không? Tiểu Hải, có thật không?"
Sau đó, giấc mơ sẽ không ngừng cắn nuốt cô, ngay lập tức tỉnh lại.
Trong lúc nhất thời, tràn ngập nước mắt.
Tần Hải Dao nhìn Nguyễn Y Hàm, mấy ngày nay, lần đầu tiên ở trong bệnh viện, nàng không còn như một khúc gỗ nữa, nước mắt giàn giụa.
Cô tới rồi......
Cô tới xem nàng.
Nguyễn Y Hàm nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho nàng, nỉ non nói: "Tiểu Hải, em có muốn ăn sinh nhật không?"
Sinh nhật lần thứ 25 của Tiểu Hải.
Các nàng tại đây một đời cư nhiên cũng nhanh như vậy liền vượt qua hơn nửa năm.
Tần Hải Dao nhìn Nguyễn Y Hàm, cô đối với nàng hơi mỉm cười: "Viện trưởng nói, chị có thể đưa em về nhà, ngày mai chúng ta ở bên ngoài ăn sinh nhật."
Tần Hải Dao nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm, ánh mắt thẳng lăng lăng, sau một lát, nàng vươn tay xoa xoa hai mắt của mình.
Như muốn xác định lại một chút......!Này có phải sự thật hay không.
Tiểu Hải mặc bộ trang phục bệnh nhân này đã lâu.
Nguyễn Y Hàm giúp nàng cởi ra, mặc lại bộ quần áo cũ của nàng.
Cô giúp nàng chải đầu.
Cô giúp nàng lau mặt.
Hết thảy, các nàng như cặp vợ chồng già, phá lệ ăn ý.
Chỉ là đến cuối cùng, Tần Hải Dao nhìn Nguyễn Y Hàm đang sửa sang quần áo của mình trong gương, nhẹ giọng mở miệng, "A Hàm......"
Nguyễn Y Hàm "Ừm" một tiếng, cúi đầu nhìn nàng.
Tần Hải Dao nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng hỏi: "Là lần cuối cùng sao?"
Âm thanh nàng run rẩy, mang theo một tia hiểu rõ.
Nhân sinh của nàng, có lẽ thật sự chính là một tấn bi kịch, từ nhỏ đến lớn, phàm là điều nàng muốn có được đều sẽ mất đi.
Nước mắt của Nguyễn Y Hàm rơi xuống, cô nghẹn ngào: "Tiểu Hải, chị đã rất nỗ lực."
Hiện tại, các nàng có thể có được một khắc bình yên, nhưng khi những ký ức thống khổ đó hiện lên, các nàng còn sẽ giống như trước kia sao?
Nguyễn Y Hàm sợ hãi, sợ rằng các nàng sẽ giết chết tình yêu của mình vì sự thù hận trong lòng.
Tằng kinh thương hải nan vi thủy
Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.
(Đã qua bể thẳm khôn còn nước,
Ngoài chốn non Vu chẳng có mây).
Tần Hải Dao nhìn Nguyễn Y Hàm trong gương, "Em cũng nỗ lực quá."
Nàng rất nỗ lực, thậm chí hao phí hết thảy mọi thứ của mình, nhưng kết quả, vẫn như cũ chỉ là một giấc mơ.
"Chị nói, ngày mai là sinh nhật của em."
Tần Hải Dao nhìn đôi mắt của Nguyễn Y Hàm, âm thanh nàng thực nhẹ, giống như một cơn gió thổi qua liền sẽ bay mất: "Một ngày, liền ngày mai một ngày, A Hàm, chúng ta buông bỏ thù hận, buông bỏ hết thảy, hảo hảo ở bên nhau một ngày được chứ?"
Được chứ?
Nguyễn Y Hàm nước mắt thành hàng rơi xuống, cô cười trong nước mắt: "Được."
Một ngày......
Coi như biến ước mơ của các nàng thành hiện thực, vẽ nên một cái kết trọn vẹn cho tình yêu của hai người.
Thời điểm các nàng từ phòng bệnh ra tới, Nguyễn nãi nãi cùng Tần nhị gia đều thở phào nhẹ nhõm.
Nguyễn Y Hàm nhìn bọn họ, "Hai người về trước đi."
Cô đáp ứng Tiểu Hải rồi, ngày sinh nhật của nàng, cái gì cũng không nghĩ tới.
Cô muốn cùng nàng hảo hảo ở bên nhau một ngày.
Hết thảy đều tạm thời buông xuống.
Nguyễn nãi nãi nghi hoặc hỏi: "Vậy còn con?"
Bà bị chuyện lần trước dọa cho kinh hãi, sợ cháu gái lại làm ra cái gì ngoài dự đoán của mọi người.
Nguyễn Y Hàm nhìn Tần Hải Dao, nhẹ giọng nói: "Ngày mai con muốn cùng Tiểu Hải trải qua ngày sinh nhật."
Các nàng đã từng hy vọng nhất, chính là tìm một nơi non xanh nước biếc không có người quấy rầy sống hết quãng đời còn lại.
Hiện giờ, ái hận đã thanh toán xong, cho dù chỉ là giấc mộng cũng nên kết thúc tốt đẹp.
Nguyễn nãi nãi còn muốn nói gì đó, Tần nhị thúc nhìn bà: "Chúng ta đi thôi, lão thái thái."
Bà nội già rồi, nếu dựa theo tính cách thời còn trẻ, khẳng định sẽ không yên tâm, nhưng hiện tại, bà đối với Nguyễn Y Hàm chưa từng có nhiều yêu cầu, tâm nguyện duy nhất chính là cháu gái được sống tốt.
Tiểu Hải nói rất ít, hầu hết thời gian đều là nhìn Nguyễn Y Hàm.
Chỉ là khi nàng ký vào hóa đơn từ bệnh viện, bác sĩ điều trị Vương Vĩ nhìn nàng với đôi mắt không thể tin được.
Có lẽ người khác nhìn không ra Tiểu Hải có biến hóa, thậm chí còn lo lắng nàng trầm mặc.
Nhưng hắn chăm sóc cô những ngày này nên hiểu quá rõ về Tần Hải Dao, hắn cư nhiên ở trong mắt nàng thấy được ánh sáng.
Nguyễn Y Hàm đi ở phía trước, cô gọi điện thoại, Khương Trăn Nguyệt đã nhanh chóng lái chiếc xe việt dã màu đỏ của nàng tới, hôm nay nàng ăn mặc vô cùng quyến rũ, váy dài, khăn lụa, lại còn trang điểm đậm, vừa xuống xe, Khương Trăn Nguyệt nhìn đến Tần Hải Dao liền cười, "Tần tổng." Vẫn như trước.
Tần Hải Dao cũng mỉm cười với nàng ấy, giống như trước đây.
Lên xe.
Khương Trăn Nguyệt nhìn Nguyễn Y Hàm nhịn không được oán giận: "Tôi vừa mới trở về liền trở thành tài xế cho cậu, ngày mai trời sẽ mưa không biết sao? Vạn nhất đường núi trơn trượt thì làm sao bây giờ?"
Nguyễn Y Hàm châm một điếu thuốc, "Cùng lắm thì đem chiếc xe này phá hư thôi."
"Cái gì phá hư?"
Khương Trăn Nguyệt hừ lạnh, "Đúng rồi, có cần mua bánh kem không?"
Nguyễn Y Hàm: "Không cần."
Cô sẽ tự mình làm.
Cô nhìn Tần Hải Dao, nàng từ bệnh viện ra tới, cả người liền rất trống trải, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, tuy rằng có chút mờ mịt, nhưng tốt xấu gì cũng không còn vô hồn như lúc ở trong bệnh viện.
Xe chạy mấy giờ mới đến biệt viện khu nam.
Hầu hết người dân sống ở đây