Thời điểm Nguyễn Y Hàm biết Tiểu Hải muốn gặp mình, phản ứng đầu tiên chính là cự tuyệt.
Cô vừa mới kết thúc cuộc họp, đang ở văn phòng phê duyệt văn kiện, thư ký mới tới Phương Phỉ thật cẩn thận ở bên cạnh hầu hạ, nàng rõ ràng nhận thấy cảm xúc của Nguyễn tổng dường như đột nhiên thay đổi, vừa rồi từ âm trầm, đến sau lo âu, lại đến......!Bất an? Nàng là được Nguyễn Y Hàm đề bạt đi lên, năng lực công tác rất mạnh, đi theo bên cạnh Nguyễn tổng cũng đã được ba bốn tháng, nàng rất kính sợ Nguyễn Y Hàm, cùng cô trải qua không ít rắc rối lớn nhỏ, Nguyễn tổng đều có thể đạm nhiên xử lý, Phương Phỉ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn tổng......!Hoảng loạn.
Nguyễn Y Hàm vừa trốn trong phòng vừa cầm điện thoại, môi mím lại thành một đường, hơi thở dồn dập.
Khương Trăn Nguyệt bên kia tựa hồ có gió thổi qua, âm thanh có điểm sai lệch: "Tôi biết, cậu là sợ nhìn thấy Tiểu Hải sẽ kích thích đến cô ấy, nhưng A Hàm, cậu thật sự muốn cả đời đều không gặp cô ấy sao?"
Nàng biết Nguyễn Y Hàm tính tình kiêu ngạo, không có nhắc tới chuyện cô trộm tới xem Tiểu Hải.
Nguyễn Y Hàm trầm mặc, gắt gao cắn môi.
Khương Trăn Nguyệt hiểu biết cô.
Nhiều ngày đêm tưởng niệm như vậy, một lần lại một lần thống khổ tra tấn, cô thật sự không nghĩ muốn đi gặp Tiểu Hải sao?
Nhớ, cô nhớ đến phát điên, nhớ đến điên cuồng, nhớ đến tim đều đau đến chết đi sống lại.
Khi cuộc sống thật sự không còn nàng, năm tháng bắt đầu lắng đọng, cô độc cùng hồi ức lẫn lộn, đều bị nỗi sợ của cô đánh vỡ.
Tiểu Hải, thật vất vả mới sống lại, đem hết thảy thống khổ đều quên đi.
Cô nếu như vậy xuất hiện.
Vạn nhất Tiểu Hải bị kích thích......!Nhớ tới đủ loại thống khổ đã từng, chẳng phải mọi nỗ lực của bọn họ đều vô ích sao?
Khương Trăn Nguyệt biết tính tình của Nguyễn Y Hàm, vì vậy nàng không muốn ép buộc cô, cho cô thời gian.
Tiểu Hải rất có tâm, nàng nhờ Lạp Trân đem những ảnh chụp đó gửi cho nàng, thời điểm không có việc gì, nàng liền nhìn một cái.
Khương Trăn Nguyệt không đưa người tới, nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ là yên lặng đối với người xa lạ kia động tâm.
Cảm giác rất kỳ quái.
Phảng phất có chút giống như thiếu nữ theo đuổi thần tượng.
Tần Hải Dao lúc nào cũng xem đi xem lại những ảnh chụp đó, nhìn người trong ảnh, nàng cảm giác khuôn mặt của Nguyễn Y Hàm, vô luận là vui vẻ hay khổ sở, nàng đều rất yêu thích.
Đã từng, nàng vẫn luôn không hiểu những đứa trẻ trong thôn vì cái gì lại thích những minh tinh trên TV đến vậy.
Người trên TV gì đó, rốt cuộc chỉ xuất hiện trên màn hình lớn, chứ không phải những người xung quanh chúng ta.
Nhưng hôm nay tới trên người chính mình, Tần Hải Dao thế nhưng cũng có một loại cảm giác giống như theo đuổi thần tượng, thích nhưng chỉ có thể dựa vào ảnh chụp trộm để ngắm một người.
Nàng thường xuyên lấy ra nhìn một cái, Khương Trăn Nguyệt thấy được cũng rất chua xót, bởi vì dù sao mấy tấm ảnh đó là do Lạp Trân vô tình chụp được nên không rõ ràng lắm, nàng nghĩ nghĩ, rồi đem một bức ảnh chụp Nguyễn Y Hàm trong lúc làm việc đưa cho Tần Hải Dao.
Kỳ thật khi đưa nó cho Tiểu Hải, Khương Trăn Nguyệt vẫn có chút khẩn trương, tim đập phịch phịch, sợ nàng sau khi nhìn thấy............!Sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Bức ảnh này được chụp trộm khi Khương Trăn Nguyệt còn làm thư ký cho Nguyễn Y Hàm trước đây.
Góc độ được lựa chọn thực tốt.
Nguyễn Y Hàm mặc tây trang đang mở họp, ánh mắt lúc nào cũng mang theo một tia tối tăm cùng ưu thương, bên trong mặc chiếc áo sơ mi màu xanh ngọc bích, mái tóc dài cuộn tròn, khí chất phi phàm.
Tần Hải Dao nhìn chằm chằm, con ngươi đen nhánh cũng không chớp một cái.
Hầu hết người bình thường khi nhìn thấy bức ảnh này, đều sẽ bị thu hút bởi vẻ đẹp và khí chất của Nguyễn Y Hàm.
Khương Trăn Nguyệt ngừng thở nhìn nàng, Tần Hải Dao nhìn chằm chằm vào bức ảnh một hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Cô ấy nhìn vẫn rất bi thương."
......
Khương Trăn Nguyệt mím môi, tới giờ phút này, nàng ấy không thể không thừa nhận.
Có chút đồ vật, tuy rằng bị ngăn cách, nhưng nó giống như được phủ một lớp vải, lớp bề mặt như ẩn như hiện, bên trong sẽ không bao giờ thay đổi.
Giống như nàng là của ngươi, vĩnh viễn là của ngươi.
Vô luận trải qua bao lâu, vô luận có bao nhiêu người tới gần, trái tim kia cũng sẽ không thay đổi.
Nàng vĩnh viễn ở nơi đó.
Khi thân thể của Tần Hải Dao ngày một khôi phục, lại tới gần thời điểm ăn tết, Hoàng Lan một lần lại một lần khóc nức nở, bà cùng Tần Sơn còn có Tiểu Mặc chung quy nhịn không được, muốn tới xem Tần Hải Dao.
Hai ngày trước Tần Hải Dao đã được thông báo rằng gia đình nàng sẽ đến thăm.
Nói là ba mẹ nuôi và em gái của nàng.
Khương Trăn Nguyệt cũng cho nàng xem bức ảnh một nhà bốn người chụp chung.
Trong lòng Tần Hải Dao ít nhiều có điểm thấp thỏm, con người là sinh vật rất kỳ quái, rõ ràng là thích hợp sống theo bầy đàn, nhưng đôi khi ở một mình quá lâu, lúc nhìn thấy người ngoài, nàng cư nhiên cũng sẽ khẩn trương.
Vì chờ đợi sự xuất hiện của gia đình.
Tần Hải Dao cố ý không đến bệnh viện để hỗ trợ.
Nàng chờ ở trong nhà, nghĩ đến việc chuẩn bị một bữa ăn ngon cho bọn họ.
Nông thôn cũng không có gì để chiêu đãi, nhưng nàng nhìn thấy trong TV, hiện tại người thành thị có thể là chịu áp lực quá lớn, có một ngày để nghỉ ngơi cũng đều muốn ra ngoài, cảm thụ một chút bầu không khí bình yên của làng quê, cảm thụ non sông gấm vóc của thế gian.
Rất nhiều người trong thôn có niềm khao khát đối với thành thị, đặc biệt là người trẻ tuổi, xa rời quê hương, muốn tiến lên vùng đất phồn hoa để dốc sức làm việc, vì một ngày mai tươi sáng, để gia đình được ấm no hạnh phúc.
Bác sĩ trong thị trấn cũng đã đến gặp Tần Hải Dao, hắn cảm thấy nàng là một người rất có năng lực, muốn mang nàng đi ra ngoài phát triển.
Nhưng Tần Hải Dao lại cự tuyệt, nàng nói không nhiều lắm, chỉ đơn giản mỉm cười một cái cùng lắc đầu, đem người cách xa ngàn dặm.
Tần Hải Dao muốn làm một số món ăn đặc biệt cho bọn họ, vì vậy chỉ mang họ nhìn xem xung quanh.
Ở chỗ này quá lâu rồi, nàng trở nên ngày càng đơn giản.
Khương Trăn Nguyệt đến trạm đón một nhà Tần Sơn, rốt cuộc vẫn là sợ trực tiếp kích thích đến Tần Hải Dao, trên đường có một cái giảm xóc.
Trên đường, Tần Sơn nói với Hoàng Lan, "Đây là chuyện tốt, em luôn khóc cái gì?"
Hoàng Lan không nói lời nào, chỉ rơi nước mắt, trong khoảng thời gian này, bà tưởng niệm con gái đều muốn điên rồi, bà biết Tiểu Hải đã trải qua cái gì, lại bị nhiều vết thương như vậy, tình mẫu tử, nếu không phải sợ kích thích đến nàng, bà đã sớm tới.
Tần Mặc Mặc trưởng thành hơn một chút, giọng nói hoàn toàn khôi phục, nàng ấy cười rộ lên đôi mắt biến thành hình lưỡi liềm trông rất đáng yêu, nàng ấy nhìn Khương Trăn Nguyệt: "Chị Nguyệt Nguyệt, chị của em thật sự hoàn toàn không nhớ gì sao?"
Âm thanh rất có từ tính, giống như giọng của một DJ radio lúc nửa đêm, ôn nhuận có thể hòa hoãn nhân tâm.
"Ừm."
Khương Trăn Nguyệt xoa xoa tóc nàng, "Không có việc gì, cô ấy so với trước kia còn vui vẻ hơn."
—— Cô ấy so với trước kia càng vui vẻ hơn.
......
Câu này, một nhà bọn họ nghe vào, trong lòng vừa vui mừng lại vừa chua xót.
Đường nhỏ trong thôn không dễ đi, Hoàng Lan nhìn khắp nơi, không khỏi có chút đau lòng, "Chúng ta đưa Tiểu Hải trở về đi, được không?"
Bà muốn nhìn con gái, muốn chăm sóc cho nàng.
Đời này, Tiểu Hải quá vất vả, bà không đành lòng để nàng một mình ở lại trong rừng già núi sâu.
Tần Sơn mặt âm trầm, "Nói mê sảng gì vậy? Hiện tại chính là cuộc sống con bé muốn."
"Nhưng......"
Hoàng Lan nước mắt lại chảy xuống, bà cũng biết, đây là cuộc sống bình đạm con gái muốn.
Nhưng ai có thể bồi ai cả đời?
Khương Trăn Nguyệt cũng không thể vĩnh viễn bồi nàng như vậy.
Nàng ấy còn có cha mẹ, người nhà, còn có bạn bè trong thành thị.
Nàng ấy sau khi rời đi, Tiểu Hải không phải lại không nơi nương tựa sao?
......
Tâm tư phức tạp.
Một nhà ba người tới cửa tiểu viện.
Sân đã được Tần Hải Dao quét dọn sạch sẽ.
Ngay cả quần áo phơi trên lan can, đung đưa trong gió cũng tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.
Rơm rạ, củi lửa đã được sắp xếp gọn gàng, con chó to màu vàng lười biếng nằm trong sân sủa khi thấy người lạ, đột nhiên chui vào lỗ chó, cảnh giác nhìn theo bọn họ.
Nó là do Tần Hải Dao cứu về, đôi mắt bị mù, chân cũng có chút què, lúc mới đến rất cảnh giác, không cho người ôm, Tần Hải Dao cũng không cố tình tiếp cận, chỉ ngẫu nhiên giúp nó tắm rửa, rửa sạch miệng vết thương, trong vòng không đến mấy tháng, cư nhiên cũng được nuôi mập béo.
Dần dần, trong thôn một người một cẩu liền nổi danh.
Người, thì ôn nhu xinh đẹp.
Cẩu, thì lại vừa xấu vừa béo.
Tần Hải Dao vuốt ve nó, thường xuyên nhìn về phía cửa thôn, như đang chờ đợi điều gì.
Khương Trăn Nguyệt còn hỏi qua nàng, "Tiểu Hải, đặt tên cho con chó xấu xí này đi, mỗi ngày trôi qua cũng không biết kêu nó như thế nào."
Tần Hải Dao liếc nhìn con chó, tính khí nó rất thất thường, mặc dù đều là mỹ nữ, nhưng đối với Khương Trăn Nguyệt lúc nào cũng hung dữ không chút lưu tình, còn đối với Tiểu Hải lại càng ngày càng ngoan ngoãn, nó luôn chú ý tới ánh mắt của chủ nhân, cái đuôi lắc lắc.
Tần Hải Dao suy nghĩ nửa ngày, nàng hỏi: "Kêu Nguyễn Nguyễn được chứ?" Cảm giác mềm mại như bông thực thoải mái.
Khương Trăn Nguyệt lúc ấy đang uống trà, một miệng trà thiếu chút nữa phun ra, "Cái gì?" Nguyễn Nguyễn?
Tần Hải Dao sờ bụng con chó, "Đúng vậy, cô không cảm thấy cái tên này rất êm tai sao?"
Khương Trăn Nguyệt:......
Không cảm thấy, đến lúc đó nếu để Nguyễn tổng nghe thấy, khẳng định sẽ nổi điên mất.
Người một nhà đi tới cửa.
Nghe được tiếng động, Tần Hải Dao bước ra khỏi phòng, trên mặt mang theo ý cười nhìn bọn họ.
Nàng mặc một chiếc váy cotton ở nhà với mái tóc xõa dài, mặt mày ôn nhu dịu dàng.
Đã lâu không gặp.
Khí sắc của Tiểu Hải tốt hơn rất nhiều, chỉ là đôi mắt cùng trước kia không giống nhau.
Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, có lẽ...!Nếu tâm tính một người thay đổi thì biểu cảm trong mắt cũng thay đổi theo.
Một khắc kia......
Hoàng Lan nói sẽ không khóc, nhưng vẫn không nhịn được, bà xông lên trước, đem con gái ôm vào lòng.
Tần Mặc Mặc cũng kêu một tiếng "Chị", nước mắt rơi lã chã, Tần Sơn một mình đứng ở cửa, hắn cả đời kiên cường chưa từng sợ hãi điều gì lại ngửa đầu kiềm nén nước mắt.
Tần Hải Dao ngày thường không có thói quen cùng người khác thân cận như vậy, nhưng ở trong ngực Hoàng Lan, nàng có một loại cảm giác ấm áp.
Trên người Hoàng Lan có thoang thoảng mùi dầu gội, cái ôm của bà thực ấm áp, ôm lấy Tiểu Hải khóc lóc nỉ non: "Tiểu Hải, Tiểu Hải, mẹ xin lỗi, mẹ bây giờ mới đến gặp con......"
Tần Hải Dao vành mắt đỏ hoe, nàng rúc càng sâu vào trong lòng Hoàng Lan, Tần Mặc Mặc lệ rơi đầy mặt nhìn nàng: "Chị, em là Tiểu Mặc, giọng nói của em đã hồi phục, em có thể hát cho chị nghe."
......
Người một nhà, dưới tình huống đoàn tụ như thế.
Tuy rằng, Tần Hải Dao vẫn không biết bọn họ là ai, nhưng tâm tình cũng không tệ, buổi trưa còn cố ý nấu một bàn ăn lớn cho mọi người.
Hoàng Lan muốn tới hỗ trợ, nhưng khi nhìn Tiểu Hải bận rộn trong bếp, bà cảm thấy có chút xót xa.
Rốt cuộc đã quên hết.
Con gái tuy rằng đối với bọn họ không bài xích, nhưng lại có một phần xấu hổ cùng xa cách.
Cái này làm