—— Chị có thể giúp em không, Nguyễn tổng?
Tần Hải Dao quần áo nửa kín nửa hở nhìn Nguyễn Y Hàm, dùng âm thanh suy yếu nhất để khẩn cầu, phát ra lời mời gọi dụ hoặc linh hồn.
Có thể sao.........!
Trái tim của Nguyễn tổng giống như bị lửa thiêu đốt.
Lý trí bảo cô đừng đi, đi chính là vạn kiếp bất phục.
Nhưng cảm xúc đã thúc đẩy đôi chân cô từng bước đi tới.
Cho dù đó là cạm bẫy, chỉ cần là Tần Hải Dao cấp, cô cũng bằng lòng.
Khoảnh khắc đôi tay run rẩy chạm vào làn da của nàng, khuôn mặt Nguyễn Y Hàm lập tức đỏ bừng, ngay cả lỗ tai cũng ửng hồng.
Đã lâu.
Bị thống khổ tra tấn, cô cho rằng cả đời này, hai người sẽ không bao giờ được gần nhau nữa.
Cho rằng......!Ba kiếp dây dưa của các nàng đã hoàn toàn kết thúc.
Rất nhiều bất hạnh cùng thống khổ, đều là bởi vì các nàng yêu nhau mà có.
Thậm chí, Nguyễn Y Hàm còn nghĩ tới, nếu cô cùng Tiểu Hải chưa từng yêu nhau.
Như vậy vô luận cô trả thù thế nào, tính kế thế nào, có lẽ cô cũng chỉ cảm thấy y hệt như khi biết A Ly lừa dối, lúc đầu thì đau đớn, sau đó thì giống như miếng thịt trên người bị xẻo trực tiếp, thời gian lâu dần, miệng vết thương chung quy cũng lành lại.........!
Nhưng hiện giờ, vết sẹo màu hồng phấn giống như bạch ngọc dừng ở trên vai của Tần Hải Dao, đã trở nên nhạt màu, đó là bởi vì cô nên mới lưu lại.
Nếu thời điểm Cindy được thả ra cô để tâm tới.
Nếu......!
"Chị khóc."
Tần Hải Dao nhìn Nguyễn Y Hàm rơi lệ nhẹ giọng nói, nàng không nghĩ tới Nguyễn tổng sẽ phản ứng ngoài ý muốn như vậy, làm tâm nàng đau như dao cắt.
Nguyễn Y Hàm quay đầu, lau đi nước mắt muốn che giấu: "Tôi bị đau mắt hột.
Thời điểm có gió thổi qua sẽ như vậy."
Tần Hải Dao nhìn chằm chằm vào mắt cô, "Nhưng đây là trong nhà, cửa sổ cũng đã đóng."
Nguyễn Y Hàm:......!
Bác sĩ Tần vẫn phản ứng nhanh như vậy, không cho người con đường sống.
Từ góc độ của Tần Hải Dao, đây là lần đầu tiên nàng ở gần Nguyễn Y Hàm đến vậy, gần đến mức có thể nhìn thấy hàng mi dài đang chớp động của cô cùng vành mắt đen nhánh, thời điểm thoa thuốc cho nàng, ánh mắt cô ôn nhu lại thương tiếc.
Này còn nói không quen thuộc?
Nhìn bộ dáng đau lòng của Nguyễn Y Hàm, nàng cảm giác hai người nhất định không phải mối quan hệ thân thiết bình thường.
"Đau không?"
Có lẽ quá nhập tâm suy nghĩ, Tần Hải Dao cư nhiên đã quên rằng Nguyễn tổng đang thoa thuốc cho nàng, nàng vừa rồi động một chút liền sẽ đau, hiện tại Nguyễn tổng đang thoa thuốc, nếu nàng không thể hiện đau đớn, có phải là giấu đầu lòi đuôi hay không?
"Ừm........."
Tần Hải Dao nhíu mày than nhẹ một tiếng, hai mắt dán vào Nguyễn Y Hàm, yếu ớt nói: "Có một chút, nhưng không sao......!kỹ thuật của Nguyễn tổng thực tốt."
Hai chân của Nguyễn Y Hàm mềm nhũn suýt nữa ngã quỵ tại chỗ, cô vội vàng mặc lại quần áo cho Tần Hải Dao: "Đó là vì thuốc tốt, em nằm nghỉ một lát đi."
Cô đang muốn chạy, Tần Hải Dao lại lập tức gọi cô, "Nguyễn tổng."
Nguyễn Y Hàm quay đầu nhìn nàng, Tần Hải Dao nhìn chằm chằm vào mắt cô, sâu kín hỏi: "Vết thương này của em, là bởi vì chị nên mới có sao?"
Một câu nói thâm nhập linh hồn.
Nguyễn Y Hàm khiếp sợ nhìn nàng, cho rằng nàng nhớ tới cái gì.
Tần Hải Dao nhìn vào mắt cô, đem phản ứng của cô thu hết vào mắt: "Em......! Thời điểm em tỉnh lại, mọi người nói em cùng hàng xóm cách vách cãi nhau khi đang cắt lúa, bị liềm đâm bị thương." Ánh mắt của nàng có chút mơ hồ, "Nhưng em có thử qua lưỡi liềm, dấu vết tựa hồ không đúng."
Tiểu Hải tuy rằng không có ký ức, nhưng chỉ số thông minh siêu phàm cũng không hề biến mất.
Nàng lẩm bẩm: "Em đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng đều bị phủ định, về sau em lại nghĩ......!Có lẽ vết thương này là sự trừng phạt của ông trời dành cho em, có lẽ trước kia em đã làm sai chuyện gì, ăn một nhát dao, để thanh tỉnh đầu óc, đúng không?"
Tay Nguyễn Y Hàm đều run rẩy, trong lòng đều là nước mắt.
Không phải Tiểu Hải......!
Không phải em sai......!
Tần Hải Dao cắn cắn môi, "Đây cũng là nguyên nhân chị tránh né em sao?"
......!
Cuối cùng, vẫn là trốn ra khỏi phòng.
Nguyễn Y Hàm không biết phải trả lời Tần Hải Dao như thế nào.
Một mình cô ngồi ở phòng bên cạnh thật lâu, cuối cùng cô đi tìm Khương Trăn Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt, tôi......"
Khương Trăn Nguyệt mới nướng xong vài xiên, qua làn khói, nàng nhìn từ trên xuống dưới Nguyễn Y Hàm, nhẹ nhàng nói: "A Hàm, đừng rời đi, sắp ăn tết rồi, cậu ở bên cạnh cô ấy đi, cô ấy rất cô đơn."
Một câu cắt tâm.
Điểm này, Nguyễn Y Hàm đã từng nghĩ đến.
Bị thương như vậy, chảy nhiều máu như vậy, thậm chí......!Thiếu chút nữa sống không nổi.
Nàng làm sao từ thống khổ cùng mờ mịt giãy giụa thoát khỏi.
"Cậu vẫn lo lắng chuyện Phật châu sao?"
Khương Trăn Nguyệt nhìn đôi mắt của Nguyễn Y Hàm, tình cảm giữa bọn họ không giống như tình yêu hay tình thân, đã vượt hơn rất nhiều.
Nàng quá hiểu Nguyễn Y Hàm, cũng minh bạch chuyện các nàng từng trải qua.
Nguyễn Y Hàm nghẹn ngào nói: "Năm đó, em ấy cũng có thể lựa chọn quên tôi." Có ai nguyện ý mang theo thống khổ như vậy lần lượt luân hồi.
Sau hai lần trở về, tùy tiện một lần, nếu Tiểu Hải không có ý niệm cùng chấp nhất cường đại, nàng đã sớm giải thoát rồi.
Nguyễn Y Hàm sợ hãi.
Có lẽ bị thống khổ tra tấn đã lâu.
Cô luôn cảm thấy tốt đẹp không phải lúc nào cũng hiện hữu, chỉ như một giấc mơ, vụt tắt trong nháy mắt.
Nhưng sau khi nó rời đi, nỗi đau để lại cho các nàng là mãi mãi.
Giống như cô......!
Kiếp đầu tiên tuy rằng không có ký ức, nhưng Tần Hải Dao sẽ không lừa cô.
Cô giết người, bị bỏ tù, đem vô hạn thống khổ lưu lại.
Kiếp thứ hai thì sao?
Bà nội của cô bị nghiền nát thành tro, cô thống khổ tuyệt vọng nhảy vực bỏ mình......!
Tới cuối cùng một đời này......!
Tiểu Hải của cô thật vất vả mới hạnh phúc.
Nếu lại bởi vì cô có chuyện gì ngoài ý muốn......!
Nguyễn Y Hàm không thể chịu đựng được, trái tim cô đã vỡ nát rồi, cô đã từng nghĩ đến việc buông tay, nhưng tình yêu này đã sớm khắc sâu vào bên trong linh hồn, cô chỉ muốn đứng xa xa nhìn Tần Hải Dao, cứ như vậy yên lặng bảo hộ nàng thật tốt, nhưng tình cảm của các nàng, cũng không phải một câu cô nói liền có thể tính toán.
Tiểu Hải kiên cường như vậy, chấp nhất như vậy.
Giống như hiện tại.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên liền đã nhận định, nàng cùng Nguyễn Y Hàm không phải là một mối quan hệ đơn giản.
Nàng chấp nhất muốn biết vì cái gì, Nguyễn Y Hàm lại sợ hãi phần chấp nhất đó sẽ huỷ hoại nàng.
"Nếu cậu cảm thấy không tiện, thì đến bên phòng tôi nghỉ ngơi đi."
Khương Trăn Nguyệt ngữ khí hòa hoãn xuống, nàng biết trong lòng Nguyễn Y Hàm đau khổ, Nguyễn Y Hàm sâu kín nói: "Được, kỳ thật ở nơi nào cũng giống nhau."
"Vẫn ngủ không được sao?"
Trái tim của Khương Trăn Nguyệt căng thẳng, Nguyễn Y Hàm cười khổ cúi đầu.
"A Hàm, cậu đây là tự trừng phạt mình."
Âm thanh của Khương Trăn Nguyệt thực nhu hòa, "Những chuyện trước đây đã qua, người chết cũng chết rồi, người sống thì nên thật vui vẻ, không tốt sao?"
Không tốt sao?
Tất nhiên là tốt.
Tất cả đạo lý, Nguyễn Y Hàm đều hiểu.
Những người từng trải qua chấn thương tâm lý sẽ hiểu, mỗi sáng thức dậy, mỗi ngày trôi qua, Nguyễn Y Hàm đều tự nói với bản thân rằng hãy để nó qua đi, bước ra ngoài và tạm biệt quá khứ.
Nhưng mỗi đêm, những ký ức màu đen sẽ không buông tha cho cô, lần lượt nhấn chìm, làm cô hít thở không thông.
Cô không có cách nào.
Cô không thể thoát ra.
Buổi tối thời điểm ăn que nướng.
Tần Hải Dao trầm mặc nhìn Nguyễn Y Hàm kéo hành lý của mình đi tới phòng bên cạnh, cô cười với Tiểu Hải giải thích: "Nguyệt Nguyệt bên kia là giường nệm, tôi ngủ quen hơn một chút."
Tần Hải Dao nhìn vào mắt cô, nhẹ giọng nói: "Phải không?"
Nàng cúi đầu cười nhạt.
Nụ cười kia, Nguyễn Y Hàm quen thuộc, cô biết, Tiểu Hải thương tâm.
Đêm nay ăn que nướng, trừ bỏ Lạp Trân không tim không phổi ăn vui vẻ, những người còn lại đều tâm sự nặng nề.
Hiện tại, Khương Trăn Nguyệt lo lắng không phải Tiểu Hải, sức khỏe của Tiểu Hải đã ngày càng tốt lên, tuy rằng ngẫu nhiên cũng đa sầu đa cảm, nhưng hầu hết thời gian đều tốt hơn trước rất nhiều.
Trái lại Nguyễn Y Hàm, cô cực kỳ giống Tần Hải Dao ban đầu, tâm sự nặng nề, một đêm lại một đêm ngủ không yên.
Các nàng như lạc vào bên trong mê cung không lối thoát.
Người ngoài cuộc là Khương Trăn Nguyệt cảm thấy, rằng người biết nhiều nhất lại là người chịu nhiều tổn thương nhất.
Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ.
Nếu tất cả mọi người đều có thể làm được điều này, sẽ có bao nhiêu tốt.
Đêm hôm đó, không chỉ Nguyễn Y Hàm, Tần Hải Dao cũng mất ngủ.
Nàng ngồi dưới giàn nho, nhìn chằm chú vào hạt bồ đề trắng trên cổ tay.
Từng viên hạt châu kia, phảng phất tản ra ánh sáng nhàn nhạt, tay Tần Hải Dao nhẹ nhàng sờ soạng Phật châu, nhớ tới lời nói của sư phụ.
—— Không được tùy tiện tháo xuống, Tiểu Hải, nhớ kỹ.
Trong lòng Tần Hải Dao nhất thời có một cỗ nóng nảy, nàng muốn gỡ chuỗi Phật châu ra khỏi tay mình, coi như là như vậy, nàng có thể nhớ đến chuyện đã từng, có thể biết được nguyên nhân Nguyễn Y Hàm thống khổ cùng dằn vặt như vậy.
Khương Trăn Nguyệt đang nhảy qua tường với rượu nho trong tay, thấy một màn như vậy sợ ngây người, "Ầm" một tiếng, bầu rượu trong tay nàng ấy rơi xuống đất.
Tần Hải Dao hoảng sợ, Khương Trăn Nguyệt hai mắt đăm đăm nhìn nàng: "Tiểu Hải, cô đang làm gì vậy?"
Nàng ấy rốt cuộc cũng hiểu được lo lắng của Nguyễn Y Hàm.
......!
Sáng sớm hôm sau.
Tần Hải Dao đến bệnh viện như thường lệ, lần này, Nguyễn Y Hàm không đi theo nàng.
Cô đến trường học trong thôn, tìm cán bộ của trường nói chuyện phiếm, cuối cùng ngồi vào phòng hiệu trưởng.
Thời điểm hiệu trưởng nghe về kế hoạch tài trợ của Nguyễn Y Hàm, miệng hắn há to đến mức không thể khép lại được.
Khương Trăn Nguyệt ở bên cạnh hơi mỉm cười, nàng cùng Nguyễn Y Hàm đã có một đoạn thời gian không gặp nhau.
Thời điểm Nguyễn tổng nói đến chuyện chính sự rất ít khi cười, tuy rằng làm chuyện tốt, nhưng bộ dáng sấm rền gió cuốn kia thật sự dọa người.
Nguyệt Nguyệt đột nhiên có điểm chua xót.
Nàng nhớ tới Tiểu Hải trước kia đã giúp người dân khám bệnh miễn phí như thế nào, lại nhìn xem Nguyễn Y Hàm.
Cô không chỉ đáp ứng đem các tuyến đường xung quanh tu sửa, vì trường học hỗ trợ kinh phí mạnh mẽ mà còn giảm học phí cho học sinh nghèo, còn bố trí người đến tiếp đón Phòng Giáo dục và các cấp ban ngành có liên quan.
Theo quan điểm của Nguyễn Y Hàm, việc giúp đỡ trẻ em địa phương nâng cao chất lượng giáo dục là điều quan trọng nhất, điều này tốt hơn nhiều so với việc tài trợ trực tiếp cho người dân địa phương.
Lối vào khuôn viên trường.
Một đám thiếu nam thiếu nữ đeo khăn quàng đỏ đi ngang qua, tò mò nhìn xem hai người.
Khương Trăn Nguyệt nghiêng nghiêng đầu: "An bài nhanh như vậy, đã sớm có tính toán?"
Nguyễn Y Hàm đứng ở cửa, gió thổi loạn mái tóc, cô nhàn nhạt nói: "Bọn trẻ còn nhỏ, tôi hy vọng về sau chúng có thể thông qua sự nỗ lực của bản thân rời khỏi nông thôn, thoát khỏi cảnh nghèo, có năng lực trải qua nhân sinh mình muốn, có được người mình muốn yêu." Âm thanh của cô có chút khàn khàn.
Có lẽ đã định sẵn không có hạnh phúc.
Nếu vậy, nhìn người khác vui vẻ cũng là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
—— Thế giới hôn ta với nỗi đau và muốn ta hát đáp lại.
Có lẽ, một ngày nào đó, ông trời cảm động, sẽ đối xử với Tiểu Hải của cô tốt hơn một chút cũng không chừng.
......!
Thời gian một tuần này, Nguyễn Y Hàm đều cố tình tránh mặt Tần Hải Dao, cho dù phải gặp, cô cũng chỉ mỉm cười gật đầu.
Bộ dáng lễ phép kia, nhàn nhạt xa cách, thật sự giống như đối với một người xa lạ.
Tần Hải Dao không nói gì, chỉ là thường xuyên ở thời điểm làm cơm trưa hoặc cơm chiều, ở món Nguyễn tổng thích ăn như tôm tích hoặc một số món khác, "lỡ tay" cho quá nhiều muối hoặc dấm, làm người ăn một ngụm tóc liền muốn dựng hết cả lên, tóm lại, không muốn để cô thoải mái.
Nhưng Nguyễn tổng không thể nói gì, bác sĩ Tần thì sao?
Nàng sẽ mỉm cười ôn nhu nhìn Nguyễn Y Hàm, từng đũa gắp đồ ăn cho cô: "Nguyễn tổng, ngài mệt mỏi như vậy, nên ăn nhiều một chút."
Nguyễn Y Hàm:......!
Khương Trăn Nguyệt cùng Lạp Trân bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không dám nói chuyện, sợ vô tội lại trở thành nạn nhân.
Buổi tối, Khương Trăn Nguyệt đi tìm Tiểu Hải một chuyến, nàng ấy cùng Lạp Trân sắp phải rời đi, nên muốn hỏi nàng còn cần gì nữa không?
Tần Hải Dao chải tóc, hơi mỉm cười: "Nguyệt Nguyệt, sau khi trở về cô hảo hảo chăm sóc chú và dì, trong khoảng thời gian này cảm ơn cô đã chăm sóc tôi."
Khương Trăn Nguyệt nghiêng đầu nhìn Tần Hải Dao: "Thật khách khí." Nàng ấy nhướng mày: "Tôi thấy cô tựa hồ đã nghĩ thông suốt?"
Nghĩ thông suốt sao?
Tần Hải Dao nâng lên Phật châu trên cổ tay nhìn nhìn, "Có chút nghĩ thông suốt, Nguyệt Nguyệt, trước kia tôi cảm thấy chuỗi Phật châu này hạn chế tôi, thậm chí là trói buộc tôi, cho dù không có Nguyễn Y Hàm, tôi cũng nghĩ tới có nên tháo xuống hay không.
Nhưng nếu nghĩ ở một góc độ khác, nó đã giúp tôi một lần nữa có được hạnh phúc.
"
Có lẽ, quá khứ của nàng thật sự vất vả, cho nên mới muốn quên đi.
Trước kia, nàng không nghĩ muốn tiếp thu, nhưng mấy ngày nay, nàng cũng